“Ngẫm lại mình”, xin giải thích chỗ này, “mình” xin hiểu là một đại từ chứ không phải cá nhân của người viết. Vì cá nhân người viết bé tẹo, chỉ là phần rất nhỏ của “mình”. Vấn đề ở đây là thế hệ của chúng tôi đã trải qua những biến cố mà có lẽ, ngẫm lại, thấy đau, ngẫm lại, thấy buồn, ngẫm lại, thấy hoang mang chẳng biết nói sao cho vừa, cho đủ…?! Một đất nước, một khu vực trải qua quá nhiều khói lửa, tang thương, biết nói sao cho đủ? Mà nói thì bắt đầu từ đâu, nói cái gì? Để làm gì?
Bài bình luận gần đây