Mấy ngày nay, xem đi xem lại đoạn video clip các chiến sĩ Việt Nam đứng ngâm mình trong nước để làm cột mốc và hứng trọn làn đạn của kẻ thù Trung Quốc, tự dưng tôi lại rung mình nghĩ đến câu chuyện kể của một người anh từng là bộ đội nằm vùng cộng sản Bắc Việt những năm trước 1975. Giữa hai câu chuyện tưởng như không có liên hệ gì này lại có một mối tương đồng đến rợn người!
Có lẽ nhắc đến chiến cuộc Mậu Thân – 1968 cùng hàng trăm, hàng ngàn người dân chết oan và hàng trăm người lính, thanh niên chết tức tưởi trong vòng kẽm gai. Thì chuyện này lịch sử đã ghi rồi. Có một điều mà người anh này làm tôi giật mình và hoài nghi mọi vấn đề mình hiểu biết về chiến cuộc Mậu Thân. Theo ông, đa phần những người bị buộc tay bằng kẽm gai là thanh niên Phật tử và các thanh niên Công giáo. Chuyện này thì đã biết, nhưng số còn lại bị buộc chân bằng xích sắt, còng và dây thừng, thậm chí có nhóm bị buộc bằng cả gai thép thì lại là quân Cộng sản Bắc Việt?!
Ông kể chuyện này với vẻ mặt buồn và phảng phất sự hốt hoảng, ông nói rằng cái điều đáng sợ và ám ảnh ông nhất khi làm một người lính Cộng sản không phải là họng súng của quân Việt Nam Cộng Hòa, thậm chí, ông vẫn chưa bao giờ sợ người lính Việt Nam Cộng Hòa sẽ giết ông nếu như anh ta từng là bạn bè của ông thời đi học. Nhưng với người lính Cộng sản thì khác, hoàn toàn khác. Trong chiến cuộc Mậu Thân, ông đã chứng kiến cấp chỉ huy đã buộc chân vào với nhau dưới hầm để chiến đấu.
Giải thích thêm, ông nói rằng những người lính bộ đội Bắc Việt bị lệnh tổng động viên năm 1967, 1968 đều rất nhỏ tuổi và họ, có nhiều người mặt còn búng ra sữa, nghe súng nổ là ù té chạy. Trong khi đó, họ bị thuyên chuyển vào miền Trung, miền Nam để “tổng tiến công” với cơ số đạn rất ít và không hề có tiếp viện, một số chỉ huy nhìn thấy họ nhút nhát đã tập kết họ vào một số hầm phục kích, mang toàn bộ cơ số đạn để bên cạnh họ và xích chân những người lính trẻ (có xăm trên cánh tay dòng chữ: Sinh Bắc Tử Nam) này lại với nhau để họ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng mà không bỏ chạy.
Kết cục là sau chiến dịch “tổng tiến công”, hầu như toàn bộ số quân nhân trẻ tuổi tội nghiệp đến từ phía Bắc không quay trở lại quê hương, vĩnh viễn không bao giờ trở về gặp gia đình, và khi thống kê quân số bị thiệt mạng trong chiến dịch này, nếu cộng thêm những người lính trẻ tuổi này vào, con số sẽ cao hơn nhiều so với con số đã công bố và ghi chép trong lịch sử!
Như vậy, không dám bàn là chuyện của ông anh này đúng hay sai nhưng nghe ra có nhiều chi tiết khiến phải suy nghĩ rất nhiều! Và ông anh “Việt cộng đào ngũ” này khẳng định thêm rằng con số quân nhân trẻ chết vì bị pháo kích (bởi ngồi nguyên một vị trí bắn ra thì nhất định sẽ bị chấm tọa độ và bị pháo kích, qui luật súng đạn mà!) chết trong các căn hầm dã chiến nếu thống kê sẽ là con số đáng kinh sợ và trong rất nhiều ngôi nhà, khu vườn tại miền Trung Việt Nam (miền Nam thì ông anh này không biết) vắng chủ trong chiến tranh do di tản sẽ có hằng hà sa số những ngôi mộ tập thể, những bộ hài cốt của lính Cộng sản bị pháo kích mà không chạy thoát được vì đã bị xích chân, mang sứ mệnh chiến đấu đến cùng. Nói đến đây, ông quệt nước mắt.
Tự dưng, câu chuyện ông kể với tôi trong một buổi tối cuối năm cứ ám ảnh tôi suốt, ám ảnh đến độ những đêm cúp điện, bước ra ngoài đường, tôi rờn rợn nghĩ đến có một nhóm oan hồn nào đó đang khóc than dưới lòng đất, trong sương đêm, mãi cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thoát được cảm giác ấy!
Mấy ngày nay, nhìn lại hình ảnh người lính Gạc Ma – Trường Sa dầm mình trong nước, đứng bất động hứng trọn làn đạn của kẻ thù, trong khi đó, họ vẫn có thể lặn ngụp xuống để tránh tầm ngắm của kẻ thù hoặc họ cũng thừa biết theo khoa học quân sự, nếu họ lặn sâu xuống dưới mặt nước từ một mét trở đi, viên đạn không còn nguy hiểm đến tính mạng của họ nữa, thời đó, chưa có viên đạn nào có khả năng xuyên mặt nước quá một mét mà vẫn giữ nguyên mức độ sát thương…
Thế nhưng không, họ đã đứng bất động và từ từ ngã xuống?! Vì sao? Lẽ nào? Tội không dám đưa ra bất kì quan điểm hay ý kiến nào về cái chết của họ. Tôi chỉ dám nói rằng nếu họ lặn ngụp, tránh đạn, họ vẫn cứ là anh hùng vì họ không đầu hàng, họ chiến đấu đến cùng, chiến đấu thì phải có chiến thuật, chiến lược và đòn thế chiến tranh để vận dụng, không có ai dại gì lại đi phơi mình ra trước họng súng của kẻ thù cả! Đó là chưa nói đến bản năng phòng vệ của con người, hoặc là nổ súng đến cùng, hoặc là tránh né cái chết để bảo toàn mạng sống mà còn tiếp tục chiến đấu, bảo vệ tổ quốc. Lẽ thường, phản ứng tự nhiên của bất kì người lính nào khi lâm trận cũng đều thế, tuyệt nhiên không có ai đưa thân hứng đạn kẻ thù để bảo vệ tổ quốc!
Nhưng ở đây, sự bất khả động tĩnh của những người lính bộ đội theo một vòng tròn và khi họ chết, xác của họ cũng không được đưa trở về đất liền đã làm tôi hoài nghi! Có một thứ bí mật ma quỉ nào đó trong những cái chết của người lính Cộng sản Việt Nam?! Và câu chuyện Mậu Thân, câu chuyện Gạc Ma, Trường Sa, ngẫu nhiên lại có điểm chung con số 8 sau cùng, nó lại ám gợi trong tôi sự xiềng xích và bất động. Dẫu sao thì người mất cũng đã mất. Nhưng sao lại ngậm ngùi khi nghĩ đến những người lính thí mạng để rồi đất nước mà họ đã cống hiến mạng sống lại tiếp tục thí mạng cho một cuộc cờ khác cũng ma quái, tinh ranh và quỉ quyệt chẳng kém! Tự dưng thấy rung mình!
Bài bình luận
Mậu Thân & Gạc Ma...
no name