Những năm gần đây, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam ra tay đàn áp những người bất đồng chính kiến, những người cất tiếng nói cho sự thật, cho đời sống người dân đang ngày càng khốn khổ dưới sự cai trị của Đảng cộng sản ngày càng khốc liệt và tàn bạo.
Mới đây, lợi dụng những ngày đại dịch do virus Vũ Hán gây ra trên khắp thế giới, trong khi người dân Việt Nam đang khốn đốn với những biện pháp cách ly, nghỉ việc và đối mặt với đầy rẫy những khó khăn trong đời sống hàng ngày, thì nhà cầm quyền CSVN tiến hành những hành động trấn áp, bắt bớ và xét xử một cách bất công và hết sức vô lý đối với nhiều người.
Tại Nghệ An, chỉ trong mấy ngày cuối tháng tư, nhà cầm quyền đã tiến hành hai cuộc trấn áp đối với những người bất đồng chính kiến.
Ngày 20/4/2020, nhà cầm quyền Nghệ An đã tiến hành cái gọi là “Phiên tòa phúc thẩm” đưa thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh ra gọi là “Xét xử” trong một phiên tòa bí mật, thậm chí gia đình, vợ con không hề được vào tham dự.
Tội trạng mà nhà cầm quyền Nghệ An đã gán ghép cho thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh là “Tuyên truyền chống nhà nước” – một dạng tội phạm mơ hồ và hết sức mông lung được viện dẫn từ cái gọi là “luật” của nhà nước Việt Nam. Qua đó, những người có quyền hành bắt bớ, truy tố, xét xử tha hồ suy diễn theo khả năng của mình nhằm kết tội người dân.
Bất chấp những lời phản đối của nhiều tầng lớp nhân dân, bất chấp những lời kêu gọi của nhiều tổ chức quốc tế cũng như hoàn cảnh khốn khổ của nạn nhân, tại phiên tòa này, nhà cầm quyền Nghệ an vẫn kết tội và tuyên y án 11 năm tù giam, 5 năm quản chế đối với thầy giáo này.
Cũng ngay sau đó, ngày 23/4/2020, nhà cầm quyền Nghệ An lại tiếp tục bắt giữ ông Trần Đức Thạch, cựu chiến binh quân đội Việt Nam cộng sản, nhà thơ và là một người dân tại Nghệ An.
Tội trạng của ông, qua báo chí nhà nước cung cấp thông tin là “Hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân”.
Việc bắt bớ liên tục những người dân dám mở miệng nói lên điều gì? Tội trạng của họ là những tội gì?
Tuyên truyền chống nhà nước?
Tội trạng mà nhà cầm quyền gắn cho thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh là “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống lại Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” và tuyên phạt anh 11 năm tù, 5 năm quản chế sau khi ra tù đó là tội gì?
Trước hết, chưa cần phân tích nội dung những gì mà cái gọi là Tòa án đưa ra để kết tội thầy giáo này. Chỉ riêng điều luật được trích dẫn là Điểm: a, b, c - Khoản 1 - Điều 117 Bộ luật Hình sự của nhà cầm quyền đưa ra đã cho thấy sự hài hước và chứa đầy đủ nghịch lý trong từng câu, chữ.
Có lẽ nhiều người còn nhớ, chính qua các đời Tổng bí thư của Đảng Cộng sản Việt Nam cho đến nay, vẫn chưa ai định nghĩa được như thế nào là nước Xã hội Chủ nghĩa. Và chính Nông Đức Mạnh, người đã từng giữ hai nhiệm kỳ chức vụ Tổng bí thư, chức vụ cao nhất của đảng cộng sản đã nói rằng: “Chủ nghĩa Xã hội là gì thì dần dần sẽ được làm sáng tỏ”.
Cũng chính Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng của Đảng CSVN đã nói rằng: “Cho đến cuối thế kỷ này, chưa chắc đã thấy Chủ nghĩa Xã hội”.
Điều đó có nghĩa rằng, cho đến nay, ở Việt Nam cũng như trên thế giới chưa từng xuất hiện cái gọi là “Chủ nghĩa xã hội”.
Điều đó cũng có nghĩa là cho đến nay, cái gọi là “Chủ nghĩa Xã hội” vẫn là một thứ bánh vẽ, là sản phẩm của những bộ óc hoang tưởng kinh niên tạo ra lừa bịp cả thế giới mà chưa ai có thể hình dung được hình hài của nó ra sao.
Thế thì cái gọi là “Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” là nước nào? Đó là một thực thể không hề tồn tại và cũng chính vì thế không thể có một Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam hiện nay.
Vậy thì việc gán cho người dân “Chống lại nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” là việc hoàn toàn vô nghĩa. Bởi chẳng ai có thể chống lại cái không tồn tại trong thực tế.
Thực tế của cái gọi là “Nhà nước CHXHCN Việt Nam” đó là gì?
Thực chất, đó là một tập đoàn cai trị được dựng lên bằng súng đạn, bằng cướp chính quyền và cai trị người dân bằng bạo lực, bằng họng súng và nhà tù. Cái gọi là “Chính quyền” đó, thực chất là một tập đoàn tiếm quyền, cướp ngôi dựng lên một chế độ độc tài, phản dân, hại nước.
Và với một chính quyền phản dân, hại nước, một chính phủ không phục vụ đời sống người dân mà chỉ lo hèn với giặc, hung dữ với nhân dân thì chính Hồ Chí Minh đã nói rằng: “Người dân có quyền loại bỏ chính phủ nếu chính phủ không phục vụ cho nhân dân”.
Vậy thì chính những việc nhà cầm quyền CSVN đã và đang làm, tự nó đã nhổ toẹt vào cái gọi là “Học tập và làm theo tấm gương Hồ Chí Minh” và càng làm rõ hơn rằng, đó chỉ là một phong trào lừa bịp không hơn không kém.
Với Thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh, anh đã làm gì nên tội?
Anh là một người thầy giáo mẫu mực, một người cha, người chồng chăm chỉ, thủy chung và hết lòng với không chỉ gia đình mà còn là người biết đau nỗi đau chung của cả đất nước, cả dân tộc, biết chia sẻ những khó khăn, những đau khổ của người nghèo, người bất hạnh trong xã hội.
Là một thầy giáo, anh biết dạy cho con em những giá trị làm người, dạy cho họ biết giữ gìn, chăm lo cho gia đình, xã hội. Và trước hết là biết đòi quyền sống, quyền tự do, quyền con người cho chính mình, cho nhân dân và đất nước mình. Cũng như biết gìn giữ, bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ, bảo vệ những giá trị thiêng liêng mà từ hàng ngàn năm nay người dân Việt Nam đã xây đắp nên bằng máu xương bao thế hệ.
Vậy nhưng những việc làm của anh, những việc làm mà cả xã hội khi biết rõ đều thừa nhận là những việc làm tốt, hợp đạo lý làm người, phù hợp luật pháp của chính nhà cầm quyền đưa ra, lại là những hành động “chống lại nhà nước CHXHCNVN”?
Vậy cũng có nghĩa là cái Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam thực chất là đại diện cho những sự vô luân, vô pháp, sự táng tận lương tâm bởi thói ích kỷ, hèn hạ và nhằm cướp đoạt càng nhiều cho sự ích kỷ của bản thân, của phe nhóm, đảng phái mà quên đi Tổ Quốc, nhân dân và dân tộc?
Lật đổ chính quyền nhân dân?
Cựu chiến binh Trần Đức Thạch, người đã từng cầm súng phục vụ chế độ cộng sản không tiếc máu xương, hy sinh cả một đời trai trẻ của mình cho cuộc chiến mà đảng phát động. Đó là cuộc chiến nồi da nấu thịt nhằm thỏa mãn cho sự bành trướng của Chủ nghĩa Cộng sản mà đảng đã chủ trương nhằm thực hiện nhiệm vụ của Quốc tế cộng sản.
Kết quả của cuộc chiến đó là sự xâm lược Việt Nam Cộng Hòa, một chế độ, một đất nước được quốc tế công nhận.
Thế nhưng, khác với những đồng đội của mình, đa số thiếu nhận thức và mù quáng đến mức không nhận ra sự thật hoặc có nhận ra sự thật nhưng cái hèn, cái ngu dốt, sự sợ hãi vẫn ngự trị nên chẳng bao giờ dám nói ra những sự thật mình chứng kiến trong đời sống xã hội.
Còn Trần Đức Thạch thì lại khác.
Là một người lính, từng được giáo dục, đào tạo thành chiến sĩ, sĩ quan quân đội với những bài học, những tư liệu mà qua đó, hình ảnh các chiến sĩ, đảng viên cộng sản được tô vẽ lung linh, mọi thứ dính đến họ đều đẹp đẽ, đều là đạo đức và văn minh.
Ngược lại cũng chính đảng giáo dục của ông rằng Mỹ, Ngụy” là những thế lực bẩn thỉu, tàn bạo và bất lương.
Thế nhưng, trong thực tế những điều ông thấy là trái ngược. Tác phẩm “Hố chôn người ám ảnh” của anh, là một tập tư liệu viết lên một sự thật hết sức tàn bạo khát máu và táng tận lương tâm của “Đội quân cách mạng”, “bộ đội cụ Hồ” đã làm không chỉ một người mà cả dân tộc giật mình khi sự thật bạo tàn được hé lộ.
Đó là cuộc tàn sát tập thể hàng trăm đồng bào mình bởi các “Chiến sĩ giải phóng”.
Thế rồi ông đã phải vào tù vì chính những nhận thức và dám nói ra những sự thật đó.
Hết vào tù, lại ra khỏi nhà tù nhỏ để sống trong một “nhà tù lớn”. Anh sống trong sự quấy rối, chèn ép, theo dõi, hành hạ và trả thù một cách đê tiện bằng nhiều biện pháp bỉ ổi của nhà cầm quyền.
Thế nhưng, anh vẫn không chấp nhận cúi đầu, không chấp nhận chịu nhục, vẫn đau đáu với vận mệnh non sông, đất nước, với cơ đồ mà cha ông đã hàng ngàn năm xây đắp, gìn giữ cho đến ngày nay đang hiện hữu một nguy cơ bị đám tay say đem bán cho giặc.
Bởi vì chính điều đó mà anh đã ra đi cầm súng, dám hy sinh cả tính mạng của mình với niềm tin rằng để gìn giữ non sông, để người dân được hòa bình, ấm no và hạnh phúc.
Và như vậy là anh đã “lật đổ chính quyền nhân dân”?
Vậy cái gọi là “Chính quyền nhân dân” ở đây là gì?
Là gì? Nếu không phải là sự dối trá, lừa bịp đối với mọi tầng lớp nhân dân mà ông là người đã ngộ ra trong thực tế.
Là gì? Nếu không phải là thế lực thờ phụng ngoại bang, nối giáo cho giặc cướp chiếm giang sơn, Tổ Quốc mà ông là người quyết tâm chống lại?
Là gì? Nếu không phải là thế lực đang đè đầu, cưỡi cổ nhân dân mà ông là người đấu tranh chống lại để người dân được sống, được tự do?
Hài hước thay, khi nhà cầm quyền CSVN bắt anh, qua hệ thống báo chí nhà nước, những cái gọi là “tang vật vụ án” được đưa ra trước công chúng là chiếc laptop từ đời thuở tám hoánh nào đó, chiếc điện thoại “cục gạch” và vài cuốn sách.
Người ta nghĩ rằng, một chính quyền tự xưng là đỉnh cao chói lọi, là bách chiến, bách thắng, là “của dân, do dân, vì dân” với đầy đủ mọi mỹ từ cao đẹp nhất là vinh quang, là chính nghĩa… và thường đem khoe khoang trước dân chúng những thiết bị hiện đại, những công cụ trấn áp tiên tiến nhất được mua sắm không tiếc tay bằng tiền dân. Thế nhưng lại có thể bị lật đổ bằng chiếc điện thoại cục gạch và chiếc máy tính hỏng bởi một ông già tuổi gần 70?
Trò trả thù hèn hạ
Qua những điều người ta thấy khi nhà cầm quyền CSVN đã biểu diễn trước dân chúng trong thời gian qua, đặc biệt là qua những vụ án này, người ta thấy rõ một điều: Sự trả thù hèn hạ.
Sở dĩ thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh đã bị trả thù, chỉ vì anh đã không chấp nhận cúi đầu, không biết “quay lưng lại với nỗi đau của đồng loại mà chăm lo cho bộ da của mình” – là cách sống của loài lang sói, theo định nghĩa của chính Các Mác, người đẻ ra cái tư tưởng Cộng sản.
Anh bị trả thù, chỉ vì đã biết hy sinh cho người khác, biết đau nỗi đau của những người dân nghèo hèn, thấp cổ bé họng.
Anh bị trả thù chỉ vì đã hướng dẫn cho con em biết đòi cho mình quyền sống.
Và điều đó làm tổn hại, làm lung lay cái ngai vàng của chế độ hiện nay.
Còn Trần Đức Thạch, ông bị trả thù, chỉ vì ông đã biết nhận thức được sự thật, biết tư duy bằng trí óc của con người, không chấp nhận im miệng, ngậm tăm chỉ để lo cho chính quyền lợi của mình mặc cho những oan ồn vất vưởng bị giết hại.
Ông bị trả thù, chỉ vì đã nói lên sự thật, đã lên án tội ác trời không dung, đất không tha của một chính quyền đã coi dân mình như cỏ rác, sẵn sàng giết hại tất cả nhằm phục vụ lợi ích của bản thân, gia đình, phe nhóm và đảng phái mình.
Ông bị trả thù, chỉ vì ông đã không chấp nhận làm tay sai ngoại bang, không đồng lòng với việc bán nước.
Những ngày cuối tháng tư, kỷ niệm 45 năm ngày cả miền Nam bị dìm trong biển máu và nước mắt, những hành động của nhà cầm quyền CSVN đối với dân mình chỉ nói lên một điều: Bản chất đê tiện và hèn hạ của người cộng sản không bao giờ thay đổi.
Ngày 28/4/2020
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Bài bình luận gần đây