You are here

Cười ra nước mắt: Tổ Quốc, có bao giờ nhục thế này chăng?

Ảnh của nguyenhuuvinh

 

Cười ra nước mắt: Tổ Quốc, có bao giờ nhục thế này chăng?

Nhại thơ Chế Lan Viên: Tổ Quốc có bao giờ đẹp thế này chăng.

Hỡi sông Hồng tiếng hát bốn nghìn năm
Lòng sông có bao giờ cạn thế này chăng?

- Chưa đâu! Vì ngày xưa cả trong những ngày cạn nhất
Khi Ngô Quyền cầm quân đánh giặc
Thuyền giặc vẫn chìm sâu trên sóng Bạch Đằng
Khi Nguyễn Huệ cưỡi voi vào Cửa Bắc
Quân Lưỡng Quản phải đóng quân giữa bãi Sông Hồng.
Những ngày tôi sống đây, sông cạn khô tất cả
Và mai sau, còn muôn vạn lần hơn:
Cây chặt đi thì làm gì còn quả
Đừng mơ chi đường có bóng xanh rờn
Mặt trời đến, mỗi ngày như khách lạ
Chưa gặp người đã muốn ghé môi hôn...

Cha ông ta xưa từng đứng mát ngay trước cửa những căn nhà
Cửa vẫn đóng mà trời im mát quá
Những pho tượng chùa Tây Phương không biết cách kiếm tiền[1]
Cả dân tộc, chưa bao giờ mang vạ
Vẫn còn mong những trận mưa rơi
Có phải ông cha phấn đấu xây và cháu con thì lại phá?
Chưa ai bơi giữa Biển Đông mà ngấm độc bao giờ[2]

Buổi đất tổ Hùng Vương có đảng
Mỗi người dân đều thấy tượng bác hồ
Thịt, xương dân phơi đầy nơi cưỡng chế
Lại bắt nguồn từ Dương Nội, Hưng Yên...
Không ai có thể ngủ yên trong đời chật
Nước thủy triều ngấm độc cá nhăn răng
Mỗi gié lúa, đều chứa đầy chất độc
Gỗ trăm năm, chặt trồng mỡ trên đường

Mỗi chú bé đều nằm mơ ngựa sắt
Mỗi con sông đều muốn hóa Bạch Đằng
Ôi Trường Sơn vĩ đại của ta ơi
Ta tiến vào ngươi, thành đồi trọc xong rồi
Theo đảng dẫn đường, giờ con sông chết khát

Dưới chân ta, là hầm đầu hàng Đờ Cát
Rồng năm móng vua quan thành bụi đất...
Trên báo ta nhăn nhở "bạn vàng" cười!
Nhan nhản nơi nơi kẻ thù vào "hợp tác"
Tiếng hổ gầm, tiếng chim lợn xa xa...

 Ruộng bị cướp nên người thêm chia cắt
Đêm ly hương, nghe tiếng hò nhọn hoắt
Nơi xứ người bán thân sống lê la.
Ngẫm với đôi tay trắng từ Đinh, Lý, Trần, Lê...
Chưa bao giờ dân tộc này chịu nhục
Tương lai ta, như đáy nước Sông Hồng

An Dương Vương về xem Châu Hoan luyện thép
Cả nổi đầy bờ có đẹp mắt người chăng?
Ong bay quanh nhà khu Tỉnh ủy Hưng Yên
Mật đồng bằng, có vị máu Văn Giang[3]
Dân ngơ ngác đất bạc mầu Vĩnh Phúc...

Ôi! Cái thuở lòng ta yêu Tổ Quốc
Đắng cay trào khi bị bắt như điên?
Ôi, cái buổi đảng ra tay tàn bạo
Khi thì súng, khi thì quân như bão
Những đứa "Còn đảng, còn mình" gây đại họa mai sau.

Dẫu Chúa, Phật cũng ứa gan, trào máu
Cộng sản vẫn còn, sao thoát những cơn đau?
Tìm ở đâu vị muối của đời cho thơ chất mặn!
Cẩn thận nghe con: ra ngõ gặp "anh hùng"

Khi đất nước thiếu người cầm thanh gươm nghìn cân ra trận,
Thân phận con người như mưa phùn và những buổi hoàng hôn,

Cá xứ biển trắng một màu chết trắng,
Ai biết mây trên trời buồn hơn hay thơ mặt đất buồn hơn?
Chọn thời sống chăng? Anh sẽ chọn năm nào đấy nhỉ?
- Tránh cho tôi, khi còn cộng sản trên đời.
Đưa chất thải đổ từ sông ra bể
Mẻ thép nào đổi lấy đất nước tôi?[4]

Lê Thánh Tông ra đi còn dạy những điều gì....?[5]

Cho tôi sinh giữa những ngày ngóng Mỹ[6]
Vì vóc dáng quê hương, đã dưới tầm chiến lũy
Cả đất nước ngồi nghe đứa ăn cắp lên đài dẫn chúng ta đi.

(Theo Chế Lan Viên: Tổ Quốc có bao giờ đẹp thế này chăng?)[7]

Những ngày Thảm họa môi trường Miền Trung 2016

J.B Nguyễn Hữu Vinh


[1] Chùa chiền bị thương mại hóa trong thời Cộng Sản.

[2] Thảm họa môi trường Vũng Áng - Formosa ở Miền Trung 4/2016.

[3] Vụ cướp đất Văn Giang cho dự án Ecopark, cày xới mồ mả, đánh đập người dân vô tội năm 2012.

[4] Dự án Formosa bán đất cho Tàu 70 năm, gây hủy hoại môi trường sống và an ninh đất nước.

[5] "Nếu ngươi dám đem một thước một tấc đất của Thái tổ làm mồi cho giặc thì tội phải tru di” (Đại Việt sử ký toàn thư).

[6] VN hiện vẫn mong ngóng Hoa Kỳ vào cuộc giải quyết chuyện Biển Đông, nơi VN tuyên bố chủ quyền, hiện bị Trung Quốc xâm lược.

[7] Nguyên văn bài thơ của Chế Lan Viên:

Tổ Quốc bao giờ đẹp thế này chăng?

Chế Lan Viên

Hỡi sông Hồng tiếng hát bốn nghìn năm!
Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?
- Chưa đâu! Và ngay cả trong những ngày đẹp nhất
Khi Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc,
Nguyễn Du viết Kiều, đất nước hóa thành văn,
Khi Nguyễn Huệ cưỡi voi vào cửa Bắc.
Hưng Đạo diệt quân Nguyên trên sóng Bạch Đằng...
Những ngày tôi sống đây là ngày đẹp hơn tất cả
Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn:
Trái cây rơi vào áo người ngắm quả,
Đường nhân loại đi qua bóng lá xanh rờn,
Mặt trời đến mỗi ngày như khách lạ,
Gặp mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn...
Cha ông xưa từng đấm nát tay trước cửa cuộc đời,
Cửa vẫn đóng và đời im ỉm khoá
Những pho tượng chùa Tây Phương không biết cách trả lời
Cả dân tộc đói nghèo trong rơm rạ
Văn Chiêu hồn từng thấm giọt mưa rơi!
Có phải cha ông đến sớm chăng và cháu con thì lại muộn?
Dẫu có bay giữa trăng sao cũng tiếc không được sống phút giây bây giờ
Buổi đất nước của Hùng Vương có Đảng,
Mỗi người dân đều được thấy Bác Hồ,
Thịt xương ta, giặc phơi ngoài bãi bắn
Lại tái sinh từ Pắc Bó, Ba Tơ...
Không ai có thể ngủ yên trong đời chật
Buổi thủy triều vẫy gọi những vầng trăng.
Mỗi gié lúa đều muốn thêm nhiều hạt,
Gỗ trăm cây đều muốn hóa nên trầm,
Mỗi chú bé đều nằm mơ ngựa sắt,
Mỗi con sông đều muốn hóa Bạch Đằng...
Ôi! Trường Sơn vĩ đại của ta ơi!
Ta tựa vào ngươi, kéo pháo lên đồi,
Ta tựa vào Đảng ta, lên tiếng hát,
Dưới chân ta, đến đầu hàng Đờ-cát,
Rồng năm móng vua quan thành bụi đất,
Mỗi trang thơ đều dội tiếng ta cười!
Đều lộng hương thơm những cánh đồng hợp tác
Chim cu gần, chim cu gáy xa xa...
Ruộng đoàn tụ nên người thôi chia cắt,
Đêm no ấm, giọng chèo khuya khoan nhặt,
Lúa thêm mùa khi lúa chín về ta.
Rồi với đôi tay trắng từ Đinh, Lý, Trần, Lê...
Đảng làm nên công nghiệp.
Điện trời ta là sóng nước sông Hồng
An Dương Vương hãy dậy cùng ta xây sắt thép,
Loa thành này có đẹp mắt Người chăng?
Ong bay nhà khu Tỉnh ủy Hưng Yên
Mật đồng bằng mùa nhãn ngọt môi em
Cây xanh ngắt đất bạc mầu Vĩnh Phúc...
Ôi! Cái thuở lòng ta yêu Tổ quốc
Hạnh phúc nào không hạnh phúc đầu tiên?
Ôi, cái buổi sinh thành và tái tạo
Khi thiếu súng và khi thì thiếu gạo
Những phù sa đẻ ra những Cà Mau thịnh vượng mai sau.
Dẫu là Chúa cũng sinh từ ruột máu,
Ta đẻ ra đời, sao khỏi những cơn đau?
Hãy biết ơn vị muối của đời cho thơ chất mặn!
Ôi! Thương thay những thế kỷ vắng anh hùng,
Những đất nước thiếu người cầm thanh gươm nghìn cân ra trận,
Nhà thơ sinh đồng thời với mưa phùn và những buổi hoàng hôn,
Cả xứ sở trắng một màu mây trắng,
Ai biết mây trên trời buồn hơn hay thơ mặt đất buồn hơn?
Chọn thời mà sống chăng? Anh sẽ chọn năm nào đấy nhỉ?
- Cho tôi sinh ra buổi Đảng dựng xây đời,
Mắt được thấy dòng sông ra gặp bể,
Ta với mẻ thép gang đầu là lứa trẻ sinh đôi,
Nguyễn Văn Trỗi ra đi còn dạy chúng ta cười...
Cho tôi sinh giữa những ngày diệt Mỹ,
Vóc nhà thơ đứng ngang tầm chiến lũy
Bên những dũng sĩ đuổi xe tăng ngoài đồng và hạ trực thăng rơi.

Nhà viết Hồ Tây gần ngày kỷ niệm Đảng (1965)

Chế Lan Viên