Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe cư dân mạng than phiền về những dư luận viên (DLV) của chế độ hiện hành:
Cá nhân tôi – hàng tuần – cũng vẫn đọc được những bài viết của các bạn DLV (dành cho riêng mình) với những lời lẽ không mấy ôn hòa, hay nhã nhặn:
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung (“khóc thằng bán cua”) và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc.
Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ chủ trương/chính sách/ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Khả năng, thái độ, cũng như lời lẽ của các bạn DLV khiến nhiều người liên tưởng đến một giới người có tên gọi là mạ thủ, ở nước Trung Hoa, ngày trước. G.S Nguyễn Văn Tuấn cho biết:
“Tôi mới học được một danh từ mới: mạ thủ. Một cách ngắn gọn, mạ thủ là một kẻ chuyên nghề chửi. … Danh từ này xuất phát từ thời Hán Sở tranh hùng và Tam Quốc Chí bên Tàu. Thời đó, nhà cầm quyền huy động những người có lá phổi lớn, tiếng nói vang, và có cách chửi độc địa để làm ‘mạ thủ’…
Tàu ngày xưa là nơi sản sanh ra những mạ thủ, thì Tàu ngày nay cũng có những đội quân mạ thủ, nhưng họ mang một danh xưng văn hoa hơn: dư luận viên… Nói tóm lại, bọn mạ thủ là những kẻ không có khả năng đánh giá đúng sai, họ chỉ đơn giản là những cái máy phun ra những câu chữ mà có khi họ không hiểu”.
Tôi ít học (và ít đọc) nên không rõ lắm về bối cảnh xã hội vào cái “thời thời Hán Sở tranh hùng và Tam Quốc Chí bên Tàu”. Còn tình cảnh của các bạn DLV hiện nay (ở Việt Nam) thì hoàn toàn không được sáng sủa gì cho lắm.
Ở xứ sở này, cỡ cử nhân hay thạc sỹ còn chạy xe ôm (nhan nhản) thì nói chi đến những người không nghề nghiệp và trình độ học vấn chỉ ở mức biết đọc và biết viết. Muốn tham gia vào lực lượng xuất khẩu lao động thì cũng phải có ít nhiều vốn liếng (hay tài sản thế chấp) mới có thể vay mượn để lo lót cho một xuất đi.
Còn bán hoa, bán vé số, lao động phổ thông … chả những quá nhọc nhằn mà chắc gì đã kiếm được “ba củ” (ba trăm đô la) mỗi tháng – như lương bổng hiện nay của các bạn DLV. Tuy chỉ là đồng lương vô cùng khiêm tốn nhưng có còn hơn không, chứ không có đồng nào thì biết sống làm sao?
Trong thư gửi một dư luận viên của tác giả Dương Quốc Chính, ông tâm sự: “Chỉ vì những người lớn như các bác quá hèn, nên các cháu mới ra nông nỗi này”.
Đúng thế! Tôi cũng không cách chi chối bỏ được trách nhiệm của mình trước tình trạng bi đát, gần như không lối thoát, của con cháu hiện nay. Bởi thế, tuy vẫn bị bạn mạt DLV mạt sát đều đều, cả chục năm qua, tôi vẫn luôn lấy bồ hòn làm ngọt!
Vấn đề, tuy thế, không chỉ có thế mà thôi. Các bạn DLV mỗi lúc một đi quá xa khiến cho thiên hạ rất phiền hà và lo ngại.
Hôm 26 tháng 8 năm 2024, Nguyên Tống than phiền: “Mình thấy cần có đôi lời cần phải nói với những kẻ mà mình coi là vô học và dốt nát trên fb này… Chỉ cần có một chút tư duy thôi là họ sẽ đặt được câu hỏi: vì sao những người đang có cuộc sống hơn họ rất nhiều kia lại lên tiếng về những bất công xã hội?
Những người đó có được lợi ích gì cho cá nhân họ không? Hay chính những kẻ bần cùng khốn nạn và vô học kia đang được hưởng? Chẳng lẽ họ đã mất khả năng tư duy của một con người mà chỉ biết sủa theo hiệu lệnh chủ để kiếm khúc xương còm cõi mà gặm cho qua ngày đoạn tháng?! Cuộc sống của họ đơn giản không hơn gì con vật như vậy ư?
Bùi Thanh Hiếu thêm:
“Điều đáng lo ngại nhất từ mâu thuẫn giữa người Việt về hệ tư tưởng không chỉ giới hạn giữa việc hai bên người Việt thoá mạ nhau, mà nó dẫn tới sự căm thù chế độ tư bản của những người thanh niên trong nước, mà ta tạm gọi là thanh niên cờ đỏ. Sự căm thù chế độ tư bản, tức căm ghét các nước tư bản của thanh niên cờ đỏ đang có nguy cơ trở thành một phong trào lan rộng, nó có thể tác động đến quan hệ đối ngoại...
Đáng nói đây không còn là sự căm thù mang tính cảm xúc nhất thời, mà dường như nó đang được thế lực nào đó thúc đẩy một cách có bài bản mang tính chuyên nghiệp, có sự tài trợ, hỗ trợ về mọi phương tiện như kinh tế hay những chính sách ưu đãi trên các nền tảng mạng xã hội.”
Nỗi “lo ngại” này được không ít người tán đồng, và chia sẻ:
Tôi thực sự không có được cái tầm nhìn xa rộng như quý vị thức giả thượng dẫn. Hiện trạng của cá bạn DLV chỉ khiến tôi nhớ đến một hiện tượng rất đáng ngại, đang diễn ra tại nơi ở đất nước mình – theo thông tin của giới truyền thông:
Báo Vietnamnet cho biết đôi ba chi tiết:
Cứ vào mùa từ tháng 3 đến mùa tháng 8, tại cánh đồng thuộc xã Xuân Liên, rất nhiều hình nộm chim giả để nhử chim thật, nhiều cây cối được trồng để làm chỗ đậu cho các loài chim trời…
Theo chân người săn chim, chúng tôi vào sâu các cánh đồng. Ở đó, ám ảnh nhất là những con chim bị khâu mắt lại. Từ những con chim bình thường, chúng bị biến thành những con chim mù, bị buộc chân giữa nắng để làm mỗi nhử đồng loại.
Theo lý giải của họ:“Sở dĩ cò bị móc mắt, hoặc lấy kim chỉ khâu mắt, biến thành cò mù vì tiếng cò bị mù mắt sẽ kêu to hơn cò bình thường nhằm gọi được đàn cò khác đến dính bẫy”.
Khâu mắt cò đã là việc làm dã man khiến lắm người cảm thấy bị “xót xa” và “ám ảnh”, nói chi đến chuyện nhẫn tâm khâu cả mắt con người để biến họ thành một “lực lượng” thông tin mù quáng và lớn họng!
Bài bình luận gần đây