Hôm nay là tròn 10 năm ngày bắt đầu diễn ra mùa hè đỏ lửa 2011. 10 năm trông tưởng là dài, nhưng với những người đã từng tham gia xuống đường hồi đó, giờ mọi chuyện khi ấy chỉ như mới thoáng xảy ra vào ngày hôm qua. Nhớ nhung là vậy, nhưng những chiến binh năm ấy giờ chỉ biết chia sẻ dăm ba dòng trạng thái trên facebook để nhắc lại kỷ niệm xưa, rồi thôi...
Có người hỏi tôi là: cả một cú chuyển mình về nhận thức lớn lao như vậy của xã hội mà giờ chỉ như đá ném ao bèo hay sao? Suy nghĩ ấy, tôi cho rằng không phải từ một bạn ấy đâu, mà có nhiều người đang bi quan về phong trào, về những sự vận động của xã hội.
Nếu nhìn vào bề ngoài sự chia rẽ và tan rã của các hội nhóm đấu tranh, sự đàn áp khốc liệt với các hoạt động khai trí, sự nguy khốn của rất nhiều nhà hoạt động xã hội... chúng ta phải thừa nhận với nhau rằng tình hình bây giờ không như 10 năm trước. Quên sao được khi hồi ấy cả nước mỗi sáng chủ nhật lại hướng lòng mình về Bờ Hồ rực lửa, để trông đợi vào những đổi thay trên đất nước.
Sự thay đổi ấy theo tôi có mấy nguyên nhân sau, một là: sự bùng phát của các hoạt động dân sự đã lớn đến mức lan toả từ vấn đề chủ quyền biển đảo sang các vấn đề khác như bảo vệ tự do ngôn luận, bảo vệ quyền con người, chống cướp đất của nông dân, bảo vệ môi trường... Những hệ quả sau mùa hè đó lan rộng và lớn đến mức đe doạ sự độc tôn quyền lực bấy lâu nay. Không đàn áp thẳng tay thì không thể "còn mình".
Hai là, kẻ mà những người biểu tình năm đó chống lại đã vươn lên một tầm nguy hiểm mới, đe doạ nước lớn, bắt nạt nước nhỏ... và thao túng được rất nhiều định chế quốc tế cũng như chính phủ các quốc gia khắp mọi châu lục. Sự thao túng đó nhiều khi lớn đến mức giới cầm quyền biết là có những chuyện sẽ không được lòng dân, mà vẫn buộc phải làm.
Ba là, các lực lượng đấu tranh tiến bộ đã thay đổi phương thức, không đối đầu trực diện, không thách thức ra mặt, tan biến đi như giọt nước, nhưng sẵn sàng hoà chung với các mạch nước ngầm khác, để làm han rỉ mục ruỗng từng sợi thép trong cái chân đế toàn trị khổng lồ ấy.
Đọc đến đây, tôi biết có nhiều vị thầm nghĩ: "thằng này lại phản động rồi...". Xin thưa với quý vị, ông Hồ Chí Minh từng nói:
“Nếu nước độc lập mà dân không hưởng hạnh phúc tự do, thì độc lập cũng chẳng có nghĩa lý gì”. Câu nói ấy được trích trong “Thư gửi Ủy ban nhân dân các kỳ, tỉnh, huyện và làng”, ký tên Hồ Chí Minh; đăng trên Báo Cứu quốc, số ra ngày 17-10-1945. Tự do là thế nào khi mà bao người cất lên tiếng nói vạch ra sai trái lại bị bỏ tù? Hạnh phúc là thế nào khi công ăn việc làm bấp bênh, giáo dục xuống cấp, y tế nhũng nhiễu, môi trường ô nhiễm... nay lại phải khốn khổ chống chọi từng ngày với đại dịch từ ông "bạn vàng" của ai đó...? Đàn áp xong nhóm này thì sẽ lại có nhóm khác mọc lên thôi!
Rất may rằng, dù bị đàn áp tơi bời, những hạt nước hiếm hoi mùa hè năm đó đã kịp hoà mình vào những mạch ngầm bên dưới khắp nơi, để lan toả đi biết bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu khát khao, bao nhiêu hi vọng vào một ước mơ được dân chủ tự do.
Trong mười năm qua, tôi là người khá may mắn khi còn ngồi đây viết những dòng này gửi đến quý vị. Trắc trở thì nhiều lắm, nhưng tôi cũng có được sự quan tâm và yêu thương của rất nhiều người mà họ chưa từng gặp tôi ngoài đời lần nào. Vì thế, nếu như phải chọn làm lại mọi sự ấy, tôi sẽ vẫn không hề hối tiếc, xin vẫn được làm một giọt nước có ích trong dòng chảy của dân tộc này!
Viết để tưởng nhớ nhiều người bạn biểu tình đã khuất, để chia sẻ với những bạn đang lâm nguy, và để gửi muôn vàn yêu thương tới tất cả mọi người!
Bài bình luận gần đây