Song Chi.
Một chính thể nếu thực sự mạnh thì không sợ dân, không cần dùng đến bạo lực
Càng ngày chế độ độc tài độc đảng VN càng tỏ ra sắt máu, chỉ cần vài câu viết chỉ trích nhà cầm quyền trên facebook là có thể bị bắt và kết án nhiều năm; bắt cả những người như bà Nguyễn Thúy Hạnh-một nhà hoạt động dân sự chỉ làm từ thiện giúp gia đình tù nhân lương tâm, không tham gia bất cứ tổ chức đảng phái nào cũng không mấy khi có những bài viết chỉ trích nhà nước; sử dụng cả giáo viên, công nhân viên chức vào nhiệm vụ đánh sập các facebook mà nhà cầm quyền cho là có những bài viết chỉ trích chế độ, nói lên hiện tình đất nước...
Nhìn bên ngoài có điều gì đó thật là vô lý, khó hiểu. Sau 76 năm cầm quyền ở miền Bắc và 46 năm cầm quyền trên cả nước, đảng và nhà nước cộng sản VN đã xây dựng thành công một chế độ toàn trị, trong đó quyền lực của đảng bao trùm, nhất quán từ cấp cao nhất của trung ương cho tới cho tới mọi ngõ ngách, thôn làng, vùng sâu vùng xa, cả đất nước này, dân tộc này thuộc về quyền sở hữu của đảng cộng sản, đảng có trong tay cả quân đội, tòa án, luật pháp, báo chí truyền thông cùng đội ngũ công an chìm công an nổi, dư luận viên...
Ngay đến một chế độ quân phiệt nổi tiếng sắt máu như ở Miến Điện cũng còn thua xa đảng cộng sản VN vì không thể kiểm soát toàn diện và ngăn chặn được từ trong trứng nước mọi mầm mống đối kháng như vậy, bằng chứng là Miến Điện vẫn có đảng đối lập, có bầu cử tương đối tự do, có một chế độ tạm gọi là dân chủ dù non nớt và còn xa mới hoàn hảo, có những phong trào biểu tình rầm rộ ở đó người dân quyết tâm đến cùng, không sợ phải hy sinh tính mạng…như chúng ta đã và đang chứng kiến trong hơn hai tháng qua.
Đảng cộng sản VN đã sống sót qua những giai đoạn “nguy hiểm” nhất, đó là giai đoạn mười năm sau khi thống nhất, hay giai đoạn toàn bộ Liên Xô và toàn bộ khối XHCN cũ ở Đông Âu bị sụp đổ. Thêm vào đó, mấy năm qua, vì nhiều lý do, trong đó có sự gia tăng đàn áp của nhà cầm quyền VN, sự lơ là về hồ sơ dân chủ, nhân quyền của Hoa Kỳ, sự chia rẽ của người Việt vì quan điểm khác nhau đối với chính trường Mỹ…phong trào dân chủ ở VN vốn đã èo uột, yếu ớt, gần như chết hẳn.
Thế thì nhà cầm quyền sợ hãi cái gì mà càng ngày càng ra sức đàn áp như vậy? Sợ cái gì?
Có thể nói thẳng, họ sợ bóng sợ gió, sợ đủ thứ. Hết sợ Hoa Kỳ và phương Tây tìm cách tác động, can thiệp để thay đổi chế độ; sợ các “thế lực thù địch” có thể từ bất cứ đâu; sợ “diễn biến hòa bình”-một cụm từ khá là kỳ quặc để nói lên sự thay đổi, chuyển hướng dần dần bằng con đường “hòa bình”, không bạo lực; sợ lòng căm hận, phẫn nộ trong nhân dân; cuối cùng là sợ chính sự sự sụp đổ từ ngay bên trong đảng. Càng cầm quyền lâu, đảng cộng sản càng tự biến mình thành một “lực lượng chiếm đóng” (cách so sánh của kỹ sư, nhà bình luận chính trị Nguyễn Gia Kiểng, thành viên ban lãnh đạo Tập hợp Dân chủ Đa Nguyên ở Paris, Pháp), chứ không phải là một đảng phái chính trị có lý tưởng, có bổn phận phục vụ đất nước, nhân dân.
Thế nào là hành xử như một “lực lượng chiếm đóng”? Đó là không quan tâm gì đến quyền lợi của đất nước, dân tộc, coi đất nước như tài sản riêng, tha hồ vơ vét chia nhau, tự quyết định tất tần tật mọi việc có liên quan đến đất nước, dân tộc VN, tự chia ghế cho nhau, ngược lại, coi dân chúng như cỏ rác, hơn nữa, là những “kẻ thù tiềm tàng”, ngăn cấm mọi thứ, và muốn bắt ai, muốn kết tội gì, xử bao nhiêu năm…tùy ý.
Cũng chính vì hành xử như vậy, nên đảng cộng sản ngày càng trở thành một tập đoàn phản động, đi ngược với xu thế tiến bộ chung của thời đại, của thế giới, là lực cản mọi sự vươn lên trở thành một quốc gia giàu mạnh, dân chủ, độc lập của VN và khát vọng được sống trong một xã hội tự do, nhân bản, tôn trọng Con Người của người dân VN.
Biết rõ rằng dù đã thiết lập được một thể chế độc tài toàn trị sắt máu, dù đã ngăn chặn được mọi mầm mống phản kháng và biến 95, 96 triệu dân trở thành một đàn cừu ngoan ngoãn, nhưng đảng và nhà nước CS vẫn sợ. Một phong trào biểu tình nổ ra ở Hong Kong hay Miến Điện, một sự thay đổi nào đó trong khu vực hay trên thế giới, cũng làm họ lo lắng và càng ra sức đàn áp hơn.
Hiểu như thế mới thấy những cái chuyện vô lý họ đã và đang làm như bắt bỏ tù và kết án dài hạn những con người không một tấc sắt trong tay, chỉ viết hoặc thậm chí chẳng mấy khi viết một bài báo chỉ trích chế độ mà chỉ làm những việc giúp đỡ dân oan, tù nhân lương tâm như bà Nguyễn Thúy Hạnh. Hoặc những vụ việc hoàn toàn không cần thiết và có thể chọn cách xử lý khôn ngoan, nhẹ nhàng hợp tình hợp lý hơn nhiều nhưng họ không làm, thay vào đó sẵn sàng huy động hàng ngàn quân, dàn trận giữa đêm khuya tập kích vào một ngôi làng là làng Đồng Tâm, rồi sau đó giết hại dã man người nông dân, đảng viên mấy chục năm tuổi đảng Lê Đình Kình, lại bày cả một vụ án để tru di tam tộc cả gia đình cụ…Tất cả chỉ nhằm mục đích răn đe, chứng tỏ cho dân biết họ không bao giờ nhường dân, sẵn sàng dùng một cái sai lớn hơn để che đậy một cái sai, dùng một cái ác lớn hơn gấp bội để che dấu một cái ác.
Một chế độ thực sự mạnh thì không sợ dân, không cần dùng đến bạo lực, đàn áp, và ngược lại, đơn giản là vậy.
Một Tổ quốc chung, một mái nhà chung, một số phận chung
Sau 4 năm cực kỳ chia rẽ vì chuyện chính trị Mỹ, thậm chí “chụp mũ” nhau, thóa mạ, từ mặt nhau, chỉ vì ủng hộ hay không ủng hộ một Tổng thống Mỹ (nay đã thành cựu Tổng thống, là Donald Trump), nhiều bạn bè người quen của người viết bài này, và ngay chính người viết, có những lúc cảm thấy thất vọng, gần như mất hết niềm tin vào tương lai của VN và vào phong trào đấu tranh dân chủ cho VN.
Nhưng nếu chúng ta mất lòng tin vào nhau, mất lòng tin vào tương lai của đất nước, dân tộc VN (mà dù cho bây giờ có là công dân của nước nào đi chăng nữa, thì VN vẫn mãi mãi là Tổ Quốc của chúng ta), từ đó không muốn lên tiếng, không muốn góp phần nhỏ bé để thay đổi vận mệnh VN, thì ai sẽ được lợi? Trước hết là đảng và nhà nước cộng sản VN, vì chế độ độc tài độc đảng của họ sẽ càng bình ổn, tồn tại lâu dài, sau đó là nhà cầm quyền Trung Cộng, vì VN còn nằm dưới sự kiểm soát toàn trị của đảng và nhà nước cộng sản VN thì Trung Cộng còn khống chế được, và Bắc Kinh không mong gì hơn là một VN hèn yếu, phụ thuộc vào họ.
Lại sắp đến ngày 30.4.
46 năm rồi kể từ khi cuộc chiến tranh VN chấm dứt, gần 2 thế hệ, người Việt bận bịu với việc mưu sinh và bao nhiêu mối lo toan ngày thường, chấp nhận chịu đựng một chế độ lạc hậu, phản động, hèn với giặc ác với dân.
Chúng ta thừa hiểu rằng mỗi một con người sống dưới chế độ độc tài của đảng CSVN thì đều là một "tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị dự bị", có thể bị bắt, bị khép tội này tội kia bất cứ lúc nào. Nhưng khi chuyện xảy ra với người khác, chúng ta tự nhủ sẽ không bao giờ tới phiên mình, nếu mình mũ ni che tai, chỉ lo làm ăn, không bao giờ lên tiếng bất cứ chuyện gì. Thực tế là dù chưa bước chân vào nhà tù nhỏ nhưng toàn bộ dân đen VN cũng đang ở trong một nhà tù lớn-khi mọi cái quyền tối thiểu nhất của một Con Người, một Công Dân như quyền bầu cử, ứng cử, quyền được mở miệng phê phán, chỉ trích nhà nước, quyền được giúp đỡ dân oan hay tù nhân lương tâm, quyền được đọc-viết-sáng tác tự do, quyền được biểu tình v. v và v.v....đều bị ngăn cấm, chỉ còn lại những nhu cầu của một sinh vật sống-ăn, ngủ, đi vệ sinh, giao phối, và cái quyền duy nhất là đóng thuế!
Mặt khác, trong một mái nhà chung, là VN, nếu có một chế độ tốt đẹp thì tất cả người dân cùng hưởng, mà một chế độ tồi tệ thì mọi người dân cùng gánh chịu, cách này hay cách khác, thế thôi.
Bài bình luận gần đây