Chuyện Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh "7 tháng trong trại giam không đồ lót, không băng vệ sinh" chẳng những ngập tràn mạng, mà nhiều hãng truyền thông lớn trên thế giới cũng đã lên tiếng.
Thông tin này, từ chính Quỳnh báo cho luật sư. Tất nhiên có giám sát chặt chẽ của lực lượng quản giáo, và cả cán bộ điều tra. Quỳnh không thể xạo, dựng chuyện vu khống trước mặt họ.
Nếu không thật, tại sao đến giờ công an Khánh Hoà vẫn im lặng?
Có thể ai đó nghi ngờ. Cũng đúng thôi. Bởi khó ai có thể tưởng tượng nổi tới mức phi nhân tính vậy. Có thể do họ chưa bị bắt giam. Hoặc cũng có thể họ bị bắt giam rồi nhưng may mắn hơn Quỳnh gặp một nơi giam giữ nào đấy "nhân đức" hơn.
Tôi, thuộc trong cái số không có được sự "may mắn" đó, nên tôi tin Quỳnh.
Khi từ trại B14 của Bộ Công an (Tổng cục an ninh) chuyển vào trại Hoà Sơn (Đà Nẵng), tôi đã phát hoảng. Chẳng những không cho mặc quần lót, còn không được đem giấy vệ sinh vào phòng. Tôi hỏi "vậy vệ sinh xong lấy gì chùi?", "tay, dội nước lấy tay quẹt thôi". "Gớm thế, tay vậy sao ăn?". Thằng tù "chim lợn" (án hình sự) cùng phòng ở "kèm" tôi thản nhiên cười, chỉ vào cục xà phòng móp sọp gắn vách tường "quẹt tay vào đấy rửa, xong!".
Kinh tởm.
Chưa kể những ngày hè, nó cúp nước một phát thì còn hơn... chuồng lợn!
Đấy là án chính trị, tôi cũng có ít "tên tuổi", nên bọn trại kiêng nể. Các phòng án hình sự, còn súc vật hơn cả súc vật.
Nhắc vậy, để chia sẻ và thương Quỳnh hơn, cũng như những phụ nữ khác đang chịu cảnh tù đày. Cũng chỉ dám kể, nhắc sơ hai chuyện không được mặc quần lót và không giấy vệ sinh. Chứ thêm nhiều chuyện nữa có người lại bảo "đến mức ấy sao vẫn sống được?". Vâng, vẫn sống và phải sống. Không gì có thể khuất phục Quỳnh, tôi, và những bạn tù bất khuất của tôi. Tù đày, chỉ làm chúng tôi mạnh lên chứ không khiến chúng tôi sợ hãi!
Bài bình luận gần đây