Xin mượn lời nhận xét của Ngô Duy Quyền để đặt tên cho loạt bài viết này. Khi công an phường Trần Hưng Đạo đe chúng tôi: “Ở đây là đồn công an”, Ngô Duy Quyền nói luôn: “Động quỷ chứ công an gì”. Và cũng xin mượn câu nói “nổi tiếng” của ông Giám đốc Công an Tp Hải Phòng để đặt cho kỳ đầu này.
Quả vậy, anh em chúng tôi đã đi nhiều địa phương từ Bắc vào Nam, đã từng bị khủng bố nhưng chưa ở đâu thể hiện sự vô luật như ở Thái Bình. Từ những lời cảnh cáo: “Ở đây là tỉnh lẻ chứ không phải Hà Nội chúng mày đâu”, “Tao có thể cắt cổ mày ngay tại đây con chó nhé”, những câu chửi bới, xưng hô mày tao bất chấp cả người già 70, 80 tuổi của đám lưu manh cho đến những trận đòn máu chảy thành vũng, mặt mũi sưng húp đã chứng minh nhận xét của Ngô Duy Quyền là không ngoa. Lối hành xử của công an Thái Bình mang tính chất cát cứ, bản chất rừng rú, không cần biết đến pháp luật mà chỉ hành động theo ý thích.
Đoàn 13 người chúng tôi đến thăm Trần Anh Kim sau khi anh ra tù được 12 ngày. Trước đó, chúng tôi đã biết có đoàn của tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Túc (Tiền Hải) gồm 4 người đến thăm anh Kim đều bị bắt. Người thì bị bắt ngay đầu phố khi chưa kịp gặp người cần thăm, người bị bắt ngay tại nhà anh Kim rồi giam giữ tại công an phường. Giam chán thì giải về công an huyện, xã. Túc cũng cho biết trước nhà anh Kim, công an địa phương lập một cái chốt canh anh ngày đêm.
Tôi kể chuyện với vợ rồi nhận định:
-Ngày mai chắc chắn sẽ bị khủng bố. Không khác được.
-Vậy thì cho em đi với.
-Đi làm gì?
-Để bảo vệ anh.
Trời ơi, tôi bảo vệ tôi còn không nổi. Tôi phải lấy giọng gia trưởng:
-Bảo vệ hay chỉ vướng chân. Rồi cả hai đứa nằm viện, ai trông. Thôi ở nhà trực tin.
10 giờ tới nhà Trần Anh Kim. Nhà khóa cửa. Một người đàn ông bên kia đường chạy sang hỏi rồi bảo anh Kim vào bệnh viện. Ngô Duy Quyền gọi điện cho anh Kim rồi chúng tôi đứng chờ. Bảo lái xe đánh sẽ đi chỗ khác rồi vừa đợi anh Kim, chúng tôi vừa quan sát. Xung quanh có nhiều người rất khả nghi, vừa gọi điện đi đâu đó, vừa theo dõi chúng tôi.
Chờ chừng 10 phút thì anh Kim về. Anh vui lắm. Chúng tôi bảo chụp ảnh đã rồi đưa lên mạng ngay phòng mất vì sợ thăm nhau xong sẽ xảy ra lộn xộn.
Nói chuyện, hỏi han cũng chỉ 15 phút thôi rồi chia tay anh. Xe đến đón. Lúc này thì đã thấy rất đông quân bao vây chúng tôi. Người mặc trang phục dân phòng, người thì thường phục. Nói chúng ai cũng to khỏe. Tôi nghĩ, đám này mà cho lên biên giới bảo vệ Tổ quốc thì đảm bảo thể lực đây.
Họ bắt đầu gây chuyện, yêu cầu chúng tôi về phường. Hỏi các anh là ai? Trả lời: chúng tôi là dân” “Dân sao lại có quyền bắt chúng tôi về phường?” Cứ thế cù nhầy mãi.
Thấy một đứa nữ mặc trang phục công an (sau biết tên là Thúy Quỳnh), JB Nguyễn Hữu Vinh hỏi:
-Công an gì mà ăn mặc thế này? Biển tên đâu? Mũ đâu? Lại còn dép thời trang nữa.
Nó không trả lời được, lảng đi chỗ khác.
Chúng tôi lại xuống xe. Khi quay phim, một tay dân phòng bảo:
-Không được chụp.
Tôi hỏi:
-Anh làm nhiệm vụ ở đây phải không”
-Vâng.
-Vậy chúng tôi có quyền chụp để giám sát việc làm của các anh.
Một thằng vẻ dặt dẹo luôn bán sát tôi, tìm mọi cách huých, đẩy…
Bên cạnh, mấy tên khác đang quát tháo đe dọa những người trong đoàn:
-Tao là dân. Tao không cho phép chúng mày chụp tao.
-Anh là dân thì đi chỗ khác. Chỗ này địa phương đang làm việc với chúng tôi. Chúng tôi có quyền ghi lại hình để giám sát, làm bằng chứng.
Chúng tôi lên xe đi. Nhưng xe không thể di chuyển vì có mấy đứa đứng chắn trước đầu xe. Sau tôi biết, một đứa nữa trong đám này là trưởng công an Phường Trần Hưng Đạo, Thành phố Thái Bình.
Người phụ nữ chắn trước đầu xe và đang gọi điện huy động "đồng chí" đến. Sau về đồn công an thì mặc trang phục cảnh sát, xưng thiếu tá trưởng đồn Cao Thị Minh Toàn.
Bao giờ cũng vậy. Đầu tiên cãi lý đã. Lý thua thì mới tiếp đến màn bạo lực. Tất nhiên, lẽ phải thuộc về chúng tôi. Chúng bắt đầu hành động.
Màn khủng bố đầu tiên- clip Trương Văn Dũng
Cao Thị Minh Toàn trong vai côn đồ và vai trưởng công an phường
Cao Thị Minh Toàn (bên phải) trực tiếp chỉ đạo quân khủng bố đoàn thăm anh Trần Anh Kim
Năm bảy thằng quây vào JB Nguyễn Hữu Vinh, chắc vì máy ảnh của anh to nhất và anh cũng giảng giải cho chúng nhiều nhất. Trên khoảng trống trước nhà anh Kim bắt đầu náo loạn. Chúng tôi có 13 người. Bọn chúng đông bao nhiêu, thật khó ước lượng, chỉ biết hơn chúng tôi rất nhiều lần và chúng còn có lợi thế là đang “thi hành công vụ”, được công an bảo kê. Chúng quần thảo, lôi người này, túm người kia. Toàn những lời chửi bới tục tĩu và sặc mùi bạo lực. Tôi tìm cách lọt vào giữa, ôm chặt lấy Vinh, vừa giữ không cho chúng bắt anh đi, vừa lo chúng cướp máy ảnh của anh. Đẩy được Vinh vào phía cửa nhà rồi, tôi thấy mấy đứa đang to tiếng với anh Lê Hùng, tôi chạy đến canh chừng. Những người khác trong đoàn bị đánh ra sao thì ngoài tầm quan sát của tôi.
Rồi xe cảnh sát giao thông đến. Chúng yêu cầu lái xe đưa mọi người về phường vì “can tội” dừng xe cho người lên.
Lên hết xe rồi, ba bốn thằng mặt đầy sát khí, nhảy lên đòi đánh người này người khác làm cho xe không thể đóng cửa được cứ thế chạy. Tôi bảo tay CS giao thông ngồi ghế trước:
-Anh là cảnh sát, anh để cho chúng làm thế à? Tại sao anh lại ngơ trước những hành động như thế này chứ.
Nhưng anh ta vẫn ngồi im, không biểu hiện thái độ gì.
Tôi ngồi hàng ghế ngay sau lái xe. Chúng nhằm vào tôi hô đánh. Lúc này phía ngoài tôi là Tiến sĩ Thanh Giang, phía trong là Trương Dũng. Mỗi lần đánh tôi, JB NHV ngồi ghế sau gạt tay ra. Tôi luôn trong tư thế hai tay ngang phía trước để đỡ. Thấy khó tìm kẻ hở để đánh thẳng, một tên đánh vòng bên trái, sạt qua mặt bác Thanh Giang. Kính bác văng ra.
Nữ công an bị JB Nguyễn Hữu Vinh nhắc nhở về trang phục
Người đeo băng đỏ là kẻ chửi bới, đe dọa và kêu gào đánh tôi trên xe
Quần chúng tích cực nhất trong màn phủ đầu. Sau vụ này chắc được "đồng chí" cấp trên khen thưởng
Đồn công an phường cũng gần, chừng 1 km. Xe dừng trước cổng đồn. Một đám đông vây quanh xe. Tôi bảo mọi người không được xuống và yêu cầu mở cổng cho xe chạy thẳng vào trong sân. Nhưng một đứa bảo chìa khóa cổng ai đó cầm đi rồi. Tay cảnh sát giao thông ngồi ghế trên nhảy xuống. Rồi chẳng hiểu sao, cửa ngang (loại cửa chuyển động dọc) mở toang ra. Lúc này, chúng nhao nhao lên xe lôi từng người chúng tôi xuống, vừa lôi vừa đánh. JB NHV là đối tượng đầu tiên. Chúng lôi anh ra khỏi ghế đánh đấm đạp túi bụi.
Tốp khác nhảy lên xông vào chỗ trong cùng hàng ghế phía sau tôi quát:
-Con này láo nhất. Lôi nó xuống.
Tôi tưởng là Mai Thanh. Nhưng không phải, đấy là nghệ sĩ Kim Chi, năm nay 73 tuổi. Tôi lại tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, tôi nghe tới 3 lần:
-Con này láo nhất. Lôi nó xuống.
Tôi đi với NS Kim Chi nhiều lần, hiểu tính chị. Chị có thể nói, có thể giải thích một cách ôn tồn chứ không có chuyện cãi vã, to tiếng với ai. Không hiểu sao mấy thằng lại bảo là chị “láo” mặc dù chị đáng bậc bà chúng
Chúng cứ thế, vừa giật túi của nghệ sĩ Kim Chi, vừa lôi xềnh xệch xuống, mặc chị kêu la.
Lôi xong bác Thanh Giang xuống, chúng tính đến Trương Dũng. Anh ngồi trong, sát cửa kính, phía ngoài là tôi. Tôi nhất định không chịu ra để che đỡ cho anh. Tôi gạt tay chúng nó ra bảo chúng mày xuống đi, không được đánh người rồi nhất định cứ ngồi đấy.
Đó là những phản ứng tự nhiên, chứ làm sao tôi có thể bảo vệ được anh trước một bầy đang say máu. Rồi chúng lôi thốc tôi xuống để lấy chỗ đánh Trương Dũng. Tất cả đều bị áp giải vào tận đồn công an, vừa lôi đi vừa đánh.
Như vậy, toàn bộ đám côn đồ và công an mặc thường phục phối hợp với nhau rất chặt chẽ để đánh và bắt chúng tôi về đồn. Nếu Đỗ Hữu Ca, giám đốc Công an Tp Hải Phòng chứng kiến, thế nào ông ta cũng khen “đây là trận đánh đẹp, có thể viết thành sách”.
25/1/2015
NTT
Bài bình luận gần đây