You are here

Bị gia súc hoá. Hình ảnh chính xác của nỗi đau và bi kịch!

Lê Diễn Đức
 
 
Mừng Kim Chính Nhật 69 - Ảnh: Reuters
 
Hãng tin Reuters cho hay, trong ngày thứ Tư, 16 tháng 2 năm 2011, dân chúng Bắc Triều Tiên kỷ niệm ngày sinh của nhà lãnh đạo Kim Jong Il (Kim Chính Nhật).
 
Về mặt chính thức Kim Chính Nhật kết thúc tuổi 69 vào ngày này, nhưng trong thực tế, có thể là tuổi 70.
 
Cả nước Bắc Triều Tiên đã tổ chức vô số cuộc diễn hành, các cuộc mít tinh chào mừng, biểu thị lòng trung thành với nhà lãnh đạo. Một trong những ví dụ là cảnh cả rừng người ở Bình Nhưỡng, ai cũng cầm trong tay một bông hoa giống nhau (?) ào ạt (như chạy) đến đặt dưới tượng đài người cha của Kim Chính Nhật là Kim Nhật Thành.
 
Đài truyền hình quốc gia phát lại diễn tiến đại hội các nhà hoạt động của đảng bên dưới núi Paektu, trong đó người ta đổi mới các lời tuyên thệ chính thức trung thành với gia tộc họ Kim. Có cả bắn pháo hoa, trình diễn thể thao và đọc thơ ca tụng lãnh đạo.
 
Nhưng trên hết, người ta nói về một điều kỳ diệu xảy ra!
 
Hãng thông tấn Bắc Triều Tiên KCNA loan tin xuất hiện một hiện tượng tự nhiên huyền bí trong ngày sinh của vị lãnh tụ.
 
Mặt trời mọc và chiếu những tia sáng rực rỡ [trên khu nghỉ mát dành riêng cho quan chức cao cấp nhà nước và tướng lĩnh quân đội trên núi Paektu] và rồi một vầng sáng lớn tạo nên hình ảnh quyến rũ của mùa xuân trên đỉnh Chính Nhật [đỉnh núi được đặt tên vinh danh vị lãnh tụ] chính xác vào lúc 09 giờ 30 phút - Hãng thông tấn tường thuật. 

Trẻ em Bắc Triều Tiên ở trường học được dạy dỗ rằng, lãnh tụ Kim Chính Nhật đã được sinh ra ở trên sườn núi Paektu trong một trại du kích. Trong thực tế, ông ta sinh ra tại Liên Xô, nơi cha ông đã trải qua đào tạo chiến đấu du kích.
 
Tuyên truyền lố bịch của Bắc Triều Tiên về hiện tượng kỳ diệu của trời đất đối với vị lãnh tụ trong ngày sinh nhật làm tôi nhớ lại những ngày của cuộc Các mạng Văn hoá ở Trung Quốc. Từ ga Bằng Tường đến Bắc Kinh, tôi thấy lớp lớp người quần áo đồng phục màu xanh, nhảy múa, tay vẫy quyển Mao tuyển đỏ chói, miệng hô lớn: “Mao Trạch Đông Muôn năm”, “Người cầm lái vĩ đại muôn năm!”.
 
Đâu đâu cũng vang bài ca “Đông Phương Hồng” (thưở còn bé tý ở Việt Nam học sinh chúng tôi cũng đã được thầy giáo tiếng Trung dạy cho bài này):
 
“Đông Phương Hồng,
Mặt trời lên
Trung Quốc có Mao Trạch Đông!”...
 
Chính sách thần thánh hoá lãnh tụ ở các nước cộng sản đã được nhồi nhét ngay từ lúc tuổi thơ.
 
Trong những năm 60, người lớn thường nói với nhau: “Đụn sơn phân dái – Hòn Đái thất thanh – Nam Đàn sinh Thánh – Đông Thành sinh tướng” (chỉ ông Hồ Chí Minh và Tướng Võ Nguyên Giáp).
 
Mỗi ngày trước khi vào lớp, chúng tôi tập trung ở sân trường hát quốc ca và lãnh tụ ca, trong đó có câu “Hồ Chí Minh dắt dìu dân nước ta...”.
 
Giờ đây ngẫm nghĩ mới thấy ngớ ngẩn, cay đắng làm sao! Hàng triệu người trên miền Bắc một thời đã say sưa ca như thế! Trong khi đó, câu hát trên đồng nghĩa với cả dân tộc được ví như một đàn gia súc để ông Hồ Chí Minh dắt đi!
 
Nhưng đó là chuyện của thế kỷ trước, kỷ nguyên của lớp người bị nhốt trong cũi và được huấn luyện nghe, nhìn, nói, ăn, uống, ngủ, đi lại, thậm chí yêu đương, tất cả phải nhất nhất tuân theo tiêu chuẩn do đảng đặt ra. Một kỷ nguyên không có cơ hội tiếp nhận bất cứ nguồn thông tin nào khác ngoài bộ máy tuyên truyền của đảng cộng sản.
 
Còn hôm nay, đã bước qua thập niên thứ hai của thế kỷ 21, kỷ nguyên của công nghệ thông tin. Vậy mà người ta vẫn bịa ra cái vụ vầng hào quang trên đỉnh núi Chính Nhật ở Bắc Triều Tiên, hay vẫn bắt mọi người học tập tư tưởng Hồ Chí Minh (bỗng dưng được “sáng tác” vào thập niên 90, mặc dù chính Hồ Chí Minh đã nói ông chẳng có tư tưởng nào khác ngoài tư tưởng Marx-Lenin), thì quả thật kỳ lạ!  
 
Một sự sùng bái cá nhân như trên chỉ có thể có ở các chế độ độc tài mà vũ khí bảo vệ sự tồn tại của nó là chính sách ngu dân đến tận cùng, cộng với sự dối trá và đàn áp bạo lực, nhấn chìm xã hội trong sự sợ hãi triền miên.
 
Tôi lại chợt nghĩ đến bài “Xã hội đèn dầu” của nhà văn Đào Hiếu, một trí thức đang sống trong nước. Tôi đã đọc nhiều lần, suy ngẫm, rồi ưu tư, có lúc ngẩn ngơ và chua xót với những dòng dưới đây: 
 
Hãy tưởng tượng một đàn vịt đang lạch bạch đi trên bờ ruộng. Bỗng nhiên một con kêu: “cạc cạc!”, rồi con thứ hai cũng kêu “cạc, cạc”, con thứ ba, thứ tư, con thứ mười đều kêu “cạc, cạc”. Rồi tất cả đồng loạt kêu “cạc cạc”… Ta sẽ thấy rất buồn cười, nhưng không sao, có khi còn dễ thương nữa vì chúng là đàn gia súc. Nhưng thử tưởng tượng có một đám người, đủ mọi thành phần: nông dân, giáo viên, tiến sĩ, kỹ sư, bác sĩ, nghệ sĩ nhân dân, nghệ sĩ ưu tú, học sinh, sinh viên, nhà văn, nhà thơ, diễn viên điện ảnh, hoa hậu, á hậu, người mẫu thời trang, giáo sư đại học, cán bộ công nhân viên, học sinh mẫu giáo… vừa đi vừa kêu “cạc cạc” như thế thì sẽ ra sao? Đó không phải là một xã hội nữa, đó là một bầy đàn".
 
Rất may là đã có một thành phần dám nói sự thật. Đó là những trang web kiểu như talawas, Bauxite… những blog cá nhân kiểu như Osin, Mẹ Nấm, Lề Bên Trái, Người Buôn Gió… Họ đã lần lượt bị bắt nhốt, bị đe dọa, bị đóng cửa. Họ là những tập thể, những cá nhân đã tỏa sáng và đang bị dập tắt”.
 
Xã hội hiện nay chỉ còn hiu hắt những ánh đèn dầu của đám người mờ nhạt, bị thuần hóa, bị gia súc hóa một cách thảm hại".
 
Ôi! Bị gia súc hoá. Hình ảnh chính xác của nỗi đau và bi kịch! Ở Bắc Triều Tiên. Ở Việt Nam. Giống nhau hoàn toàn về bản chất, chỉ khác ở mức độ.■
 
© 2011 Lê Diễn Đức – RFA Blog
------------------------------------------------------------------------------------------------
 
* Đây là trang blog cá nhân của Lê Diễn Đức. Nội dung các bài viết không phản ảnh quan điểm của Đài Á Châu Tự Do RFA.
 

Bài bình luận

Kính gửi: _ Blogger Lê Diển Đức _ Đài RFA Tôi phản đối nội dung bài viết này. Anh Đức đang sỉ nhục 87 triệu người VN trong nước. Không lẻ 87 người VN đang bị bọn CS gia súc hóa? 87 triệu người VN đang là lủ gia súc ư? Thật tệ hại! Đề nghị những bài viết đưa lên truyền thông , nhất là trong khuôn khổ blog cùa đài RFA, một cơ quan báo đài được trợ cấp từ chính phủ Hoa Kỳ, nên thận trọng khi đưa lên truyền thông, phải được kiểm duyệt và có sự chấp thuận của đài RFA trước khi post bài lên, không thể viết sao thì viết . Hy vong đài RFA và anh Đức lắng nghe Trân trọng Blog 1nguoiviet Email :Ly_viet@rocketmail.com

Thưa bạn đọc, Trong bài tôi viết, cụm từ "gia súc hoá" được trích dẫn lời của nhà văn Đào Hiếu một trí thức đang sống trong nước trong bài "Xã hội đèn dầu" (có dẫn link). Bạn đọc có thể đọc toàn bài tại: http://www.talawas.org/?p=26129 đăng trên "talawas blog" ngày 26/10/2010. Trân trọng! Lê Diễn Đức

Hãy tưởng tượng một đàn vịt đang lạch bạch đi trên bờ ruộng. Bỗng nhiên một con kêu: “cạc cạc!” rồi con thứ hai cũng kêu “cạc, cạc”, con thứ ba, thứ tư, con thứ mười đều kêu “cạc, cạc”. Rồi tất cả đồng loạt kêu “cạc cạc”… Ta sẽ thấy rất buồn cười, nhưng không sao, có khi còn dễ thương nữa vì chúng là đàn gia súc. Nhưng thử tưởng tượng có một đám người, đủ mọi thành phần: nông dân, giáo viên, tiến sĩ, kỹ sư, bác sĩ, nghệ sĩ nhân dân, nghệ sĩ ưu tú, học sinh, sinh viên, nhà văn, nhà thơ, diễn viên điện ảnh, hoa hậu, á hậu, người mẫu thời trang, giáo sư đại học, cán bộ công nhân viên, học sinh mẫu giáo… vừa đi vừa kêu “cạc cạc” như thế thì sẽ ra sao? Đó không phải là một xã hội nữa, đó là một bầy đàn.

Tôi cũng nghĩ hầu hết các bạn, anh Đức không hề có, tôi muốn nhấn mạnh "không hề có", những ý nghĩ nhục mạ dân tộc vì anh ấy cũng là một thành viên trong cái khối dân tộc đó. Anh chỉ ví von cái thảm cảnh dân mình bị bọn cộng sản kềm kẹp như chăn dắt như đàn gia súc. Tôi nghĩ đây chỉ là sự hiểu lầm và anh Đức cũng đã dẫn chứng rồi. Anh "Blog 1 Ngươì Việt" vui vẽ nha. Tuy rằng có sự hiểu lầm ở đây, nhưng cũng cám ơn anh có tinh thần trách nhiệm cảnh báo đài RFA về những bài viết mang tích phỉ báng hoặc xuyên tạc sự thật. Hai anh bắt tay thật chặc và cười lớn lên để bạn đọc được vui theo...:-) Blogger Thằng Nông Dân

Muốn lên mạng góp ý hoặc viết bài, tối thiểu ta nên đọc thật kỷ lưởng bài viết và sau đó phân tách cặn kẻ từng câu và từng đoạn văn của bài viết, rồi đánh giá và góp ý. Đọc đoạn văn của Ông tôi thấy có sự thiếu thận trọng. Lâm thảnh Nguyên.

Bạn đọc/Blogger "1nguoiviet" không đọc kỹ cách dùng từ của nhà văn Đào Hiếu. Chính sách bịt mắt, bịt tai và áp đặt tuyên truyền một chiều theo cách có lợi cho mình, Đảng CSVN đã và đang áp dụng suốt mấy thập kỷ này. Hình thức như vậy không khác gì thuần hoá gia súc, gia súc hoá. Người dân VN bị áp đặt chính sách thuần hoá, gia súc hoá ấy, chứ không phải người dân VN là gia súc. Bạn hiểu sai hoàn toàn và kết luận quá nóng vội. Để tham khảo thêm, bạn có thể đọc một bài viết của tôi, tương đồng với nhận định của nhà văn Đào Hiếu. Đó là bài "Đàn cá trong ao của Bác Hồ và những con chó của Pavlov", tôi viết trên Blog ledienduc của mình, nhưng đã bị tin tặc đánh sập từ 4/9/2010, còn lưu lại trên nhiều trang web khác, ví dụ tren "Báo Tổ quốc": http://baotoquoc.com/2010/03/12/%E2%80%9Cdan-ca-trong-ao-bac-h%E1%BB%93-va-nh%E1%BB%AFng-con-cho-c%E1%BB%A7a-pavlov%E2%80%9D Trân trọng - Lê Diễn Đức

Chào anh Đức Tôi đánh giá cao việc làm của anh cho xã hội. Nhưng riêng 2 bài viết của anh , nhất là bài viết này đưa lên blog RFA tôi hoàn toàn không đồng tình. Có lẻ tôi góp ý quá thẳng thắn làm anh khó chấp nhận. Mặc dù tôi là công dân Hoa Kỳ, nhưng tôi phản cảm thật sự sau khi đọc bài viết của anh. Nếu người khác cho là tôi hoặc anh bị gia súc hóa, chắc chắn 1 điều là anh và tôi không ai có thể chấp nhận. Tuyên truyền 1 cách phản cảm như thế này là điều không đáng có , nhất là khi đưa lên blog RFA. Cách hành văn của anh Hiếu làm người ta dể chấp nhân hơn anh. Anh Đào Hiếu hình tượng hóa để làm nổi bật vấn đề trong khi anh đặt thẳng tiêu đề là Bị Gia súc hóa. Hơn nữa tôi cho rằng anh đừng nên lấy cái không đúng của người khác về làm của mình- người ta đem so sánh với súc vật mà không sỉ nhục ư? Đó là ý kiến của tôi, tôi không tranh luận với anh, lắng nghe hay không là quyền của Anh Trân trọng

Tôi là con người, cũng như đại đa số trong 87 triệu dân Việt Nam đều là con người. Nhưng tôi đã từng sống trong một chế độ mà chính sách của Đảng CSVN muốn thuần hoá mình, biến mình thành môt loài gia súc. Nhưng tôi đã vươn lên, phản kháng và nhất định bảo vệ giá trị của con người, giá trị làm người. Cũng như vậy, hàng triệu người Việt sau 1975 đã chấp nhận gian khổ, thậm chí bỏ mạng sống, đi tìm tự do, để làm người, chứ nhất thiết không thể chế độ cộng sản thuần hoá, biến mình thành con vật, chỉ biết khư khư làm theo lệnh chủ nuôi. Anh không chịu hiểu một điều đơn giản, tôi và người Việt trong nước là NHỮNG CON NGƯỜI - nhưng ĐCSVN muốn gia súc hoá chúng tôi, chứ không phải chúng tôi là loài gia súc, súc vật như anh vẫn cứ bảo thủ không chịu hiểu ra! Nói như anh, nếu đã là súc vật rồi thì ĐCSVN cần gì phải gia súc hoá nữa? Anh góp ý, nhận xét về người khác mà cho mình cái quyền "không tranh luận". Còn tôi, ngược lại, tôi muốn tranh luận tử tế đến cùng để nhận ra sai, đúng. Trân trọng Lê Diễn Đức

Tôi không nghĩ ông Đức "đang sỉ nhục 87 triệu người VN trong nước". Ông ta chỉ viết lên điều mà tôi (và có lẽ nhiều người khác) đã và đang nghĩ. Và chính ông Đào Hiếu, là một nhà văn trong nước đã viết: “Xã hội hiện nay chỉ còn hiu hắt những ánh đèn dầu của đám người mờ nhạt, bị thuần hóa, bị gia súc hóa một cách thảm hại". Sự thật đau lòng.

Tôi không nghĩ ông Đức "đang sỉ nhục 87 triệu người VN trong nước". Ông ta chỉ viết lên điều mà tôi (và có lẽ nhiều người khác) đã và đang nghĩ. Và chính ông Đào Hiếu, là một nhà văn trong nước đã viết: “Xã hội hiện nay chỉ còn hiu hắt những ánh đèn dầu của đám người mờ nhạt, bị thuần hóa, bị gia súc hóa một cách thảm hại". Sự thật đau lòng.

Nước mỹ họ giàu mạnh là vì họ có được TỰ-DO NGÔN-LUẬN.Trong cuộc đối-thoại,hay luận bàn một vấn đề,thì nên BIẾT tôn trong lời người khác thì mới xứng đáng sống trên đất mỹ....còn như BỊT MIỆNG,DÁN BĂNG KEO thì là cộng sản độc tài...Tại sao phải kêu gọi RFA kiểm duyệt...???????Buồn cười nhỉ.?Đã sống trên đất mỹ mà không biết tôn trong hiến pháp của một quốc gia thì nên trở về bản xứ....nơi mà người-người đều bị kiểm duyệt và dán băng keo trên miệng..... GỞI CHO AI CÓ SỰ SUY NGHĨ GIỐNG NHƯ ......1NGƯỜI VIỆT.

các bạn thử nhìn về phía Hàn Quốc xem, rồi so sánh với Bắc Triều Tiên và Việt Nam, các bạn sẽ có câu trả lời

Các cụ đã dậy: „Không được nằm ngửa nhổ nước bọt” Chỉ trích Bắc Triều đang là mốt trong làng báo trí ở các nước đông âu cũ. Vai trò của các phương tiện truyền thông đại chúng trong vấn đề Bắc Triều. Khi muốn tấn công hay đánh đổ chính phủ của một quốc gia bất kỳ nào đấy thì trước tiên phải chuẩn bị dư luận thế giới để cho mọi người thấy rằng quốc gia đó đang đem lại hiểm họa cho thế giới mà bây giờ thường là lấy lý do khủng bố. Ví dụ thì nhiều từ Vn với vịnh con lợn rồi gần nhất là Irak, Afganistan… Nhưng trong trường hợp Bắc Triều thì không thể vin vào cớ là một nước reo rắc khủng bố nên phải sử dụng bài cổ điển: lái dư luận thế giới với tuyên truyền rằng ở đó mọi thứ đều xấu xa nên chúng ta chỉ trích (hay tấn công) là muốn mang lại điều tốt cho họ…Tất nhiên có trong tay một bộ máy tuyên truyền như vậy thì làm việc đó không khó và rất nhiều người bị mắc bẫy. Nhưng không phải ai cũng chỉ nghe những thông tin một chiều này khi nhìn nhận về Bắc Triều mà họ còn tìm tòi những nguồn thông tin khách quan khác (chủ yếu trên mạng qua các tài liệu, thống kê nghiêm túc, các cá nhân am hiểu đã từng qua nước đó và cũng không qua đài báo của Bắc Triều). Vậy ta thấy gì ở Bắc Tiều Tiên? Chắc chắn đó là một đất nước mà ở đó người dân sống theo kiểu khác, nhu cầu của dân và sự đáp ứng của nhà nước về vật chất kém hơn nhiều các nước phương tây phát triển điều dễ hiểu, nhưng thật sự có kém hơn so với một số nước đông âu thành viên mới của EU (không nói đến các nước á, phi, trung đông,Liên xô cũ…) không? Tất nhiên hhông ai nói là ở đó người dân sống trong sung túc, nhà cao cửa rộng nhưng hạ tầng cơ sở của họ chắc chắn không thua một số nước đông âu mặc dù bị cấm vận lên xuống của Mỹ và một số nước thân cận. Ví dụ: mọi người hay nói đến thu nhập đầu người trên năm ở Bắc Triều là 870$ còn ở Nam Triều là 15.660$, nhưng có ai nghĩ là ở Bắc Triều các chi phí khác như điện, nước, bảo hiểm sức khoẻ, thuốc men, trường học, giao thông…đều được nhà nước đài thọ và nếu tính theo kiểu Nam Triều thì dân Bắc Triều phải có thu nhập đến 20.000$/năm!. So sánh kiểu này là không khập khưỡng. Ví dụ nhỏ nữa : lại so sánh với các nước đông âu, chắc chắn ở đâu Bắc Triều sẽ tồi hơn ở một số điểm như : tỉ lệ trẻ em mới sinh bị chết (bệnh viện trang bị tồi hơn chẳng hạn) nhưng ở một số điểm như: tỷ lệ người chết trên 1000 người dân Bắc Triều lại ít hơn… Để có con số cụ thể ta cứ lấy thống kê của…CIA cho khách quan :} https://www.cia.gov/library/publications/the-world-factbook/geos/kn.html Nói về nạn đói : đúng là khoảng 15-16 năm trước, Bắc Triều gặp phải những khó khăn vô cùng, Liên Xô tan rã, cắt viện trợ, hạn hán khốc liệt kéo dài mấy năm và thảm họa đã đến: nạn đói mà đài báo phương tây nói là chết 3 triệu người trên đất nước khoảng 22-24 triệu dân. Liệu có là con số đáng tin không? Có nhiều nguồn nói là khoảng 300.000-500.000 người. Nhưng quan trọng nhất là chính quyền đã có cải cách sâu rộng về hệ thống sản xuất nông nghiệp cùng với việc phát triển các cơ sở hạ tầng là xây dựng hệ thống kho tàng dự trữ lương thực quốc gia mà trong tình trạng khủng hoảng lương thực toàn cầu hiện nay quả là hữu hiệu. Bắc Triều cũng là một nước đang có nền kinh tế đi lên (nhiều mầu sắc theo mô hình Trung Quốc, cũng đã có các công ty nhà nước hoạt động theo cơ chế thị trường, các buôn bán nhỏ lẻ cũng bắt đầu nhiều…) với độ tăng trưởng khoảng 3,8% và nền nông nghiệp khá phát triển. Còn các mặt khác của cuộc sống xã hội thì Bắc Triều cũng có nhửng thành tựu nhất định ví dụ như trong thể thao đội tuyển bóng đá Bắc Triều luôn là đội mạnh ở các giải châu á các cấp và thậm trí giải thế giới ở Nam Phi vừa rồi cũng có mặt (cùng bảng với Brasil và Portugal, trong lịch sử Bắc Triều đã từng đứng thứ hạng cao tại gỉải VĐTG). Chứng tỏ nền thể thao cơ sở cũng khá chứ lấy đâu ra các tài năng. Về chính trị thì Bắc Triều tiên là một quốc gia độc lập và chưa từng mang quân đi đánh ai trong lịch sử của mình. Các tuyên bố của Bắc Triều tiên về việc bắn tên lửa về phía Nhật hay Nam Triều chỉ về hành động bảo vệ khi các tầu bè của mình bị tấn công, liệu những lời lẽ đó nếu so sánh với các cuộc chiến tranh khác xảy ra gần đây như Nam tư cũ, Irak, Afganistan… có phải là hung hăng không? Để tham khảo ta có thể đọc cảm tưởng chuyến du lịch sang Bắc Hàn của một du lịch nước ngoài: http://vienna-pyongyang.blogspot.com/2008/04/how-everything-began.html Tất nhiên Bắc Triều cũng có nhiều vấn đề đáng để phê phán như thể chế độc quyền, nhân quyền con người…Nhưng chắc chắn là không phải ai cũng bị mù quáng khi nghe thông tin một chiều của phương tây. PS. Không có một thể chế nào hoàn hảo, bất kỳ thể chế nào cũng dùng các biện pháp ngu dân qua các bộ máy truyền thông của mình. Ví dụ: http://www.youtube.com/watch?v=vJtS9CuyuaU&feature=player_embedded#at=34 Clip vui nhưng sẽ hết vui khi nhận ra rằng đây là những người công dân này sẽ đi bầu ra chính phủ có quyền sinh quyền sát trên thế giới. Chính vì vậy tác giả Blog không có ý xúc phạm nhân dân nào hết khi dùng từ „gia súc” mà ám chỉ các chính sách ngu dân hoá trong các chế độ, chả ai dại gì nằm ngửa mà nhổ nước bọt!