Những hình ảnh về các cuộc biểu tình tự phát trên tất cả các miền Bắc – Trung – Nam của đất nước và nhiều nơi ở nước ngoài phản đối dự luật “Đặc khu kinh tế” - thực chất là một văn tự bán nước, và Dự luật An Ninh mạng nhằm bịt miệng người dân, mà Đảng Cộng sản VN đứng đầu là Bộ Chính trị đã ra lệnh cho Quốc hội đem ra công diễn trước công chúng – đã gây nên nhiều nỗi xúc động mạnh mẽ ở mỗi người dân Việt.
Lòng dân trỗi dậy
Đó là những cuộc biểu tình của các giáo dân, linh mục đã xuống đường biểu tình, quyết không chấp nhận dự luật bán nước này.
Ngay cả Đức Giám mục Giáo Phận Vinh Phaolo Maria Cao Đình Thuyên - một chủ chăn đã 92 tuổi đời, vẫn trăn trở với vận mệnh đất nước, đúng như câu khẩu hiệu ngài đã chọn: “Cùng chịu đóng đinh vào Thập Giá Ðức Kitô"- không ngần ngại mọi điều vu khống như ngài và các đấng bậc khác đã chịu, để nói lên tinh thần của mình.
Đó là những cuộc xuống đường ở các công ty, ở Sài Gòn, Hà Nội, Nha Trang, Đà Nẵng, Bình Thuận… cùng nhau xuống đường hết sức đông đảo và khí thế đã làm cho nhà cầm quyền hoảng loạn và trấn áp.
Sự việc căng thẳng hơn, khi nhà cầm quyền đã bất chấp những điều Hiến pháp quy định cho người dân có quyền biểu tình, hội họp và tự do ngôn luận, bằng cách dùng đám công an, côn đồ, quân đội ra tay bắt bớ, trấn áp người dân tay không. Một số người bị đánh đập trọng thương, bị bắt giữ đã làm cho người dân bùng phát cơn phẫn nộ.
Thậm chí, có nhiều nơi, nhà cầm quyền đã sử dụng mọi biện pháp bẩn thỉu, trơ trẽn dùng công an ngăn chặn tàn bạo những người dân nói lên ý chí bảo vệ đất nước mình. Và họ đã tự làm rơi cái mặt nạ “Của dân, do dân, vì dân”, hiện nguyên hình là công cụ ngoại bang, ra tay bán nước.
Đến lúc đó, lòng dân không thể dập tắt cơn sóng căm phẫn của mình. Khi người dân đã vùng lên, dù là tay không thì mọi việc đều có những hậu quả không hề nhỏ cho nhà cầm quyền. Bởi họ chính là người chèo thuyền cũng là người lật thuyền. Điều đơn giản này, nhà cầm quyền CSVN đã được học nhiều, nhưng không thuộc bài.
Bởi không có bất cứ một “chính quyền của dân, do dân, vì dân” nào lại đi ngược lại lợi ích đất nước và của dân tộc, trấn áp người dân để rảnh tay bán nước cho kẻ thù dân tộc. Những hành động côn đồ quen sử dụng của nhà cầm quyền Việt Nam đã như một giọt nước tràn ly, nhiều nơi người dân không thể chấp nhận và đã xảy ra việc kháng cự, bảo vệ lẫn nhau, bảo vệ người dân vô tội, đòi thả người bị bắt, nhiều hành động bạo loạn đã xảy ra như ở Phan Rí…
Nhiều nơi, người dân đã chống lại bọn công cụ chế độ được đưa ra đàn áp người dân. Có nơi, như ở Bình Thuận, người dân đã tràn vào trụ sở Uỷ Ban nhân dân Tỉnh, là cơ quan đầu não của chính quyền để truy hỏi về tội bán nước.
Họ vào chính những nơi phát xuất, bao che, ngậm miệng để che chắn cho việc bán nước vinh thân phì gia, nơi tổ chức đàn áp người dân vô tội. Chính những kẻ đang ngồi trong cái gọi là Trung ương đảng, Quốc hội… xuất phát từ đó.
Những hình ảnh của những toán cảnh sát cơ động, công an các loại đã cởi bỏ quân phục, ném quân trang xuống đất và được người dân giúp đỡ đến nơi an toàn là những hình ảnh chưa từng có ở Việt Nam dưới thời Cộng sản.
Những hình ảnh trên mạng Internet đã lan truyền như một cơn sóng, cho thấy nhận thức của người dân đã nâng lên một tầm mức mới.
Điều này phản ánh những gì u uất, những bất bình, những nỗi căm phẫn của người dân âm ỉ bấy lâu nay về một nhà cầm quyền bán nước và hèn hạ với ngoại bang lớn lao biết chừng nào.
Điều mà nhà cầm quyền CSVN không hề ngờ tới, đó là những cuộc biểu tình tự phát này, hoàn toàn không do một “Việt Tân” hay một tổ chức “phản động” – nói theo cách của cộng sản – tổ chức hay xúi giục. Họ cũng không như đám “Quần chúng tự phát… tiền” được nhà cầm quyền tổ chức, huy động để bao vây, hô hoán phá phách, đòi giết người tại Tòa Tổng giám mục Hà Nội và nhà thờ Thái Hà cả đêm như cách đây 10 năm.
Điều “xúi giục” họ, chính là chính sách bóc lột hà khắc với người dân, hèn hạ bán nước cho ngoại bang, dâng lãnh thổ cha ông cho giặc của nhà cầm quyền. Trực tiếp “xúi giục” họ, chính là hành động ngang nhiên tước đoạt quyền tự do cơ bản của người dân: Tự do bày tỏ chính kiến, tự do yêu nước và bảo vệ lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc.
Qua những cuộc biểu tình tự phát những ngày này, người ta thấy điều gì?
Trước hết, đó là người dân đã hiểu rất rõ về bản chất bán nước của một Đảng Cộng sản lấy Chủ nghĩa Quốc tế vô sản làm mục đích và thờ phụng, hành động theo Chủ nghĩa Mác – Lenin. Ở cái chủ nghĩa đó đã dạy bảo rằng không đếm xỉa đến lợi ích dân tộc, chỉ quan tâm đến việc phát triển phong trào cộng sản trên toàn thế giới. Do vậy, việc bán nước là thực hiện theo chương trình của ngoại bang và thứ lý thuyết phản động đó.
Thứ hai, đó là việc người dân đã hiểu rõ một nhà nước được sinh ra từ “Cướp chính quyền”, đã tồn tại bằng sự dối trá và bạo lực, được nuôi sống bằng việc bòn xương, hút máu nhân dân từ các chủ trương cướp có quy mô làm điêu đứng người dân cùng khổ, đày đọa họ “xuống hàng chó ngựa” (XHCN).
Thứ ba, đó là sự chán ngán, bất bình trước việc một Đảng CS, một nhà nước luôn hèn hạ, nhục nhã cúi đầu trước ngoại bang, đồng thời hung hãn và khốn nạn với chính người dân yêu nước của mình nói riêng và người dân đồng chủng, đồng bào của mình nói chung.
Thứ tư, đó là khi người dân đã hiểu được những quyền của mình bị tước đoạt, họ cần và có quyền đòi lại những quyền minh nhiên được công nhận, những quyền cơ bản của con người mà đã mấy thế hệ qua, nhà cầm quyền CSVN đã dùng súng đạn để cướp đi của họ. Họ cần phải làm một con người chứ không thể là bầy súc vật mãi mãi để cho đảng đè đầu, cưỡi cổ, bán mua mặc sức xương máu của họ.
Thứ năm, đó là sau bao năm “tài tình lãnh đạo” Đảng CSVN đã lập nên những “kỳ tích” khổng lồ mà chưa có thời đại nào trong lịch sử Việt Nam làm được. Đó là đưa lãnh thổ dâng cho ngoại bang, kết bạn vàng với chính kẻ thù dân tộc đang luôn lăm le bờ cõi đất nước và âm mưu chiếm cướp lâu dài đât nước Việt Nam. Những Hoàng Sa, Trường Sa, Bản Giốc, Ải Nam quan và hàng chục ngàn km vuông đất liền, mặt biển đã bị biến mất khỏi bản đồ Việt Nam. Điều này, đã gây sự căm phẫn ở tất cả mọi người dân Việt từ khắp nơi trên thế giới.
Thứ sáu, đó là mỗi người dân Việt Nam hôm nay, không ai không đau lòng trước cơ đồ đất nước tan hoang, kiệt quệ, tài nguyên khoáng sản của đất nước sạch sành sanh, nợ nước ngoài ngập đầu ngập cổ, để lại cho người dân sự lo lắng không nguôi.
Một đảng tài tình, lãnh đạo đất nước sau mấy chục năm, di sản để lại cho con cháu là đi đòi lãnh thổ, trả nợ nước ngoài và làm nô lệ khắp nơi để gửi tiền về nuôi đảng.
Thứ bảy, người dân xưa nay đang bị nỗi sợ hãi đè nèn bởi chính sách cai trị bằng bạo lực, nay họ đã vượt qua nỗi sợ hãi đó, để vùng lên.
Thứ tám, chính Chủ nghĩa Mác – Lenin đã dạy bao năm nay, nhưng những người cộng sản đã cố quên khi thực hiện chính sách dối trá, bóc lột, cướp đoạt tàn bạo của người dẫn và sử dụng bạo lực với họ như với quân thù rằng: “Nơi nào có áp bức, ở đó có đấu tranh” và “Sức nén càng mạnh, sức bật càng căng”.
Điều cuối cùng, là lòng yêu nước của mỗi người dân Việt, dù nhiều khi ẩn giấu, không bộc lộ trong một số hoàn cảnh. Nhưng lòng nồng nàn yêu nước của họ luôn sẵn sàng bùng lên mỗi khi đất nước có nguy cơ xâm lược và khi họ nhận rõ bộ mặt đám tay sai bán nước.
Ngày 11/06/2018
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Bài bình luận gần đây