“Rừng là vàng, chặt một cây cũng phải thắp nhang lạy” (Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc). Chẳng biết, chúng ta phải thắp bao nhiêu nén nhang để lạy cho những cánh rừng đã mất?
Cùng với phong trào thuỷ điện, “sáng kiến” đổi rừng nghèo trồng cao su nhiệm kỳ “đồng chí X” là một chủ trương phá rừng tàn khốc. Chưa nhiệm kỳ nào, chính phủ phá rừng tàn khốc như thời của X.
Tôi nhớ, trên hết thảy các diễn đàn ngày đó, người ta hùng hồn tuyên bố “cao su cũng là rừng”.
Cao su, không chỉ Tây Nguyên, không chỉ miền Đông Nam Bộ. Các tỉnh miền Trung bão lũ cũng cao su. Cao su tấn công cả những mảng rừng Tây Bắc.
Cựu uỷ viên trung ương, nguyên Bí thư tỉnh uỷ ĐăK LăK Y Luyện Niêk Đăm từng đau đớn thốt lên “Dốt, thiếu hiểu biết. Cao su không phải là rừng. Cà phê cũng thế. Rừng có con suối róc rách, có chim muông, có hồn cốt. Ấy mới gọi là rừng”.
Không chỉ cướp mất chim muông, hồn cốt của núi rừng. Giờ đây là sinh mạng con người.
Chỉ vài trận mưa là núi lở lũ trôi. Lũ lụt không chỉ miền Trung, nhà ngập xác trôi ở những nơi tưởng như không bao giờ nghe đến lũ. Có ai không lặng người trước những hình ảnh này? Xác lợn như xác người. Và xác người, cũng lềnh bềnh như... xác lợn.
Ai thắp nhang đây? Bao nhiêu nén nhang cho những xác người này? Và bao nhiêu người biết giật mình hoảng hốt chắp tay lạy cát, như ông cựu Bí thư Hội An Nguyễn Sự?
Bài bình luận gần đây