Cho đến thời điểm hiện nay, có vẻ như chiêu bài li gián “hậu Phan Sơn Hùng” đã lộ rõ chân tướng. Việc Phan Sơn Hùng cùng băng nhóm của y đánh ba người phụ nữ, đặc biệt là đánh chị Mỹ Hạnh chỉ là cái cớ, tạo ngòi nổ cho quả bom phân biệt Nam – Bắc, li gián và cắt rời từng bộ phận đấu tranh dân chủ cũng như hoạt động xã hội dân sự đang ngày thêm lộ rõ.
Cả 4 video clip mà tôi theo dõi cẩn thận đều cho thấy: Sự cố tình mạ lị người miền Bắc và khoét sâu vết thương dân tộc, chia rẽ hai miền đang mỗi lúc một thêm nặng và có cường độ, có dung lượng được tính toán kĩ lưỡng.
Ở video clip đầu tiên, khoảng 24 giờ sau khi Phan Sơn Hùng ra tay, một người đàn ông ở trần, đeo dây chuyền, không xăm trổ đã bày tỏ sự tức giận Phan Sơn Hùng trên phông nền phân biệt Nam – Bắc, người đàn ông này liên tục tạo thiện cảm với người xem bằng cách chửi Phan Sơn Hùng đủ các loại từ thô tục, sau đó thách Hùng cho một cuộc hẹn. Nhưng phía sau sự chửi bới (có tính bỏ bom nhiều hơn là hành động thật, bởi Hùng đã để địa chỉ, danh tính, nếu thực sự muốn “xử Hùng thì không khó tìm gặp y và cũng không cần phải thách đố theo kiểu đã thấy) này lại là sự phân biệt giang hồ phương Nam – giang hồ phương Bắc một cách cay nghiệt. Rõ ràng, người đàn ông này đã cố tình nhấn mạnh về sự khác nhau giữa Nam Bắc. Và qua đó, có một sự chia rẽ ngấm ngầm giữa hai miền.
Đến video clip thứ hai, một người đàn ông nói giọng Bắc (đoán chừng người theo cha mẹ vào miền Nam năm 1954), tuổi trung niên, tác phong đĩnh đặc, điềm đạm, từ tồn nhưng quyết liệt. Ông tuyên bố trong vòng ba hoặcbốn ngày, nếu Phan Sơn Hùng không xin lỗi thì ‘toàn gia” của Phan Sơn Hùng bị dọn cỏ. Khi nói, vị này không quên nhấn mạnh yếu tố Bắc – Nam, tỉ như “người Hà Nội thấy việc Hùng đánh phụ nữ không phải là nỗi nhục, nhưng với giang hồ phương Nam, đây là nỗi sỉ nhục…”. Vừa nhấn nhá, vừa nhẹ nhàng và thâm thúy, người đàn ông trong video clip đã vừa răn đe Phan Sơn Hùng vừa khoét sâu vào vết thương Nam – Bắc. Ông không ngần ngại nói rằng Hùng là kẻ lao động tầm thường trên đất Bắc vào Nam kiếm ăn và được mùa thì hống hách, bẩn thỉu, nôm na là vậy. Nhưng, nếu nhìn trong cục diện chung giữa Phan Sơn Hùng với ông, ai cũng nức lòng bởi được xả bầu tức giận. Đặt ngược vấn đề, khi người theo dõi là một người miền Bắc, người ta sẽ không khó để nhận ra là mình đang bị làm tổn thương, thậm chí đang bị mạ lị!
Đến video clip thứ ba, một thanh niên Hà Nội tìm gặp Phan Sơn Hùng ngay tại tiệm net của Hùng và Hùng bỏ trốn. Cảnh quay cũng nhập nhằng, chưa xác minh đó có phải là nhà của Hùng hay không. Cách đến và đi cũng vội vội vàng vàng, chưa phản ánh được điều gì cả. Nhưng sau đó, anh này live tream trên facebook, lại cho thấy anh rất giống với những gì hai giang hồ - một trẻ, một ‘bố già’ miền Nam mô tả, nói năng tục tiểu, cười cợt bổ bã, liên tục văng tục và chửi thề… Điều này vô hình trung một lần nữa nhấn mạnh những điểm yếu (có thể là có thật mà cũng có thể là thêu dệt) về tính cách của giang hồ miền Bắc nói riêng và người miền Bắc nói chung mà lâu nay người ta vẫn đồn thổi.
Chưa dừng, tiếp theo, một video clip của một người trạc 50 tuổi, nói giọng Sài Gòn, xăm trổ đầy hai cánh tay, rút ra hai cây súng, tự nhoay súng vào miệng mình, ngậm mấy viên đạn rồi phun ra, miệng liên tục chửi thề, tuyên bố sẽ bắn Phan Sơn Hùng, sẽ giết Phan Sơn Hùng. Và đương nhiên anh này không quên ném một thông điệp “đ. má mày, mày là thằng Bắc Kỳ, vào Nam đây đừng có làm càn, còn có anh em Sài Gòn đây nè…”.
Tất cả những video clip đều có tính chất khoét sâu vết thương Nam Bắc thông qua lời thách đấu, lời tuyên chiến, lời đe dọa đối với Phan Sơn Hùng. Và tất cả sực căm phẫn hay khinh bỉ Phan Sơn Hùng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, giấu bên trong nó một trái phá li gián Nam – Bắc. Với tinh thần như đang chứng kiến, không biết sẽ còn bao nhiêu video clip nữa được tung ra và tiếp tục mạ lị người miền Bắc thông qua Phan Sơn Hùng? Dù vô tính hay cố ý thì dường như từ cú đánh đập dã man của Hùng đối với Mỹ Hạnh cho đến các video clip tuyên chiến, răn đe của các ‘hảo hớn giang hồ’ sau này đều nằm trong một kịch bản có lộ trình, có từng bước hẳn hoi nhằm khoét sâu sự bất đồng Nam – Bắc.
Và, đến đây, một câu hỏi được đặt ra là tại sao có kịch bản này? Và người viết kịch bản này muốn gì?
Ở câu hỏi thứ nhất, kế hoạch lợi dụng hòa hợp hòa giải dân tộc của đảng Cộng sản đã hoàn toàn bị phá sản cho dù họ miệt mài thực hiện nó suốt nhiều thập niên. Và thật buồn cười khi chính những người dân không hề nhắc đến khái niệm này lại thực hiện hòa hợp hòa giải một cách tự nhiên nhất. Thông qua những hành động tương trợ sau thiên tai, thông qua đấu tranh dân chủ, nhân quyền, thông qua đấu tranh bảo vệ môi trường, thông qua những lần hiệp thông bằng biểu tình, thông qua kết nối trên các trang mạng xã hội, giữa Bắc và Nam Việt Nam thực sự đã thành chung một nhà, đúng nghĩa một nhà!
Và đảng Cộng sản sợ nhất là điều này, bởi sự kết nối, “hòa hợp hòa giải” này không nằm trong kịch bản của họ mà nằm trong qui luật tự nhiên, trong tiến trình phát triển xã hội. Nếu như sự hòa hợp hòa giải kiểu này kéo dài, chắc chắn chế độ Cộng sản phải sụp đổ. Chính vì vậy, không có cách nào phá vỡ khối dân chủ tốt hơn là tạo ra kịch bản li gián giữa hai miền Nam – Bắc, tiếp tục khoét sâu vết thương do những cừu thù thời chiến tranh còn để lại và cố tình lấp liếm theo kiểu “Bắc 1954 là Bắc mất đất. Bắc 1975 là Bắc cướp đất”. Kiểu nói này là kiểu nói của Cộng sản, họ cố tình vờ vịt bỏ qua những thông số lịch sử cũng như sự thật rất tự nhiên của nó. Nên nhớ, sau cuộc phân định ranh giới vĩ tuyến 17, sau cuộc di cư ồ ạt theo ý thức hệ và tôn giáo của hàng triệu người phía Bắc vĩ tuyến 17 vào miền Nam, từ năm 1954 đến 1975, cơ hội đi vào miền Nam để sống của người Bắc vĩ tuyến 17 không hề có. Từng có rất nhiều người tìm cách vượt sông Bến Hải và bị bắn chết, trong đó gồm cả Cộng sản vượt sông đi ám sát và người dân vượt sông chạy trốn chế độ Cộng sản. Bởi miền Nam trù phú, khoáng đạt luôn là giấc mơ an cư của người miền Bắc. Từ năm 1975 về sau, ranh giới vĩ tuyến 17 bị phá vỡ, một cuộc Nam tiến lớn chưa từng thấy hình thành.
Cuộc Nam tiến này gồm cả thành phần cán bộ và người dân. Nếu như cán bộ miền Bắc, cán bộ “tập kết” gốc miền Nam vào miền Nam có những đặc quyền đặc lợi từ các “chiến lợi phẩm” gồm nhà cửa, xe cộ, đất đai, cơ ngơi… thì những thường dân miền Bắc vào miền Nam không được hưởng bất kì quyền lợi gì ngoài cái mác “dân Bắc di cư” và họ cũng lao động, làm thuê làm mướn, khai phá rừng, dường như mọi cái khổ “thời kinh tế mới” của người dân miền Nam họ đều nếm trải. Thiết nghĩ, nếu tiếp tục khoét sâu thù hận Nam – Bắc, cuối cùng những thường dân hai miền tự căm ghét, cay cú với nhau chứ giới cán bộ, giới quyền chức chẳng hề hấn gì bởi họ có địa hạt quyền lực cát cứ của họ. Và thường dân càng ghét nhau, càng mất đoàn kết, sức mạnh càng yếu đi thì càng dễ bị Cộng sản cai trị. Bây giờ, họ tiếp tục khoét vào vết thương thù hận do ngộ nhận giữa miền Nam và miền Bắc là rõ ràng có ý đồ chia rẽ dân tộc, phá vỡ khối đoàn kết dân chủ, nhân quyền và tương trợ mới hình thành giữa hai miền trong thời gian gần đây.
Và kịch bản này sẽ đi đến đâu? Câu trả lời là hết sức man rợ, chúng ta nên tỉnh táo đừng để mình rơi vào cái bẫy li gián Nam – Bắc. Chắc chắn, trong thời gian sắp tới, Nguyễn Hùng Sơn sẽ bị khử hoặc bị đánh thương tích nặng. Có thể giang hồ Việt Nam không làm điều này, bởi nếu làm thì họ đã làm rồi (thường thì thời gian trong vòng 72 giờ là thời gian nóng cho việc xử nhau của giang hồ, qua thời gian này, mọi chuyện sẽ nguội đi và khả năng xử nhau có vẻ như giảm nhiệt đáng kể, thậm chí trả về zero, bởi người bị hành hung cũng đã lành lặn, nói năng bình thường, mức độ quan tâm của giang hồ cũng trở về cân bằng… ) mà chính các tình báo Hoa Nam sẽ vào cuộc trong sự tiếp ứng, thả cửa của an ninh Việt Nam.
Bởi suy cho cùng, con tốt Nguyễn Sơn Hùng cũng đã hết tác dụng, khử anh ta để kích thích thù hận và đưa kịch bản đến cao trào, để sau đó những đàn em, đàn anh của Hùng lại nhắm vào những người đấu tranh, hoạt động dân chủ mà trả thù (bởi họ là những người dễ tìm kiếm và cũng là “nguyên nhân” dẫn đến cái chết của Hùng). Và đây sẽ là khởi đầu của nồi da xáo thịt, giới giang hồ đụng độ giới dân chủ, miền Nam chia li với miền Bắc bởi vết thù do ngộ nhận bị khơi dậy, bị đánh thức. Và một khi đất nước chìm trong thù hận, sự dã man, chém giết, trong khi đó những lực lượng thanh toán nhau đều là những thành phần mà nhà cầm quyền Cộng sản cần loại bỏ. Cuối cùng, ngư ông đắc lợi, đảng Cộng sản lại nắm thế thượng phong, tha hồ khoác tay Trung Cộng mà dạo bước, tình tứ trên quê hương Việt Nam.
Bởi họ đã thực hiện được mục tiêu lớn: Một lần nữa li gián Nam – Bắc và loại bỏ các thành phần xã hội mà họ không muốn nó tồn tại, hiện hữu! Và bên cạnh đó, sắp tới đây sẽ là hàng loạt cuộc đấu tố nhắm vào các lãnh đạo tôn giáo và những nhà hoạt động xã hội dân sự. Mọi chuyện có vẻ như đang nóng dần lên, chúng ta phải hết sức tĩnh táo để tìm đấu pháp!
Bài bình luận gần đây