Đây là khái niệm có lẽ đã rất cũ kĩ trong chế độ Cộng sản xã hội chủ nghĩa. Chí ít là nó cũng cũ kĩ từ những năm 1988, khi bãi đá Gạc Ma, Trường Sa nhuộm máu của 64 chiến sĩ bộ đội và trên bàn tròn hội nghị nơi đất liền những lãnh đạo Cộng sản Việt Nam vẫn nói cười, bắt tay với lãnh đạo Cộng sản Trung Quốc. Và mãi cho đến bây giờ, trải qua không biết bao nhiêu biến cố, người dân Việt Nam nói chung và ngư dân Việt Nam nói riêng đã cô đơn chống chọi, cô đơn chịu đựng, cô đơn thương tích và cô đơn chết, thậm chí cô đơn mang xác đồng loại vào đất liền… Trong lúc lãnh đạo cấp cao của Cộng sản Việt Nam vẫn bắt tay, vẫn khúm núm cụng ly với Tập Cận Bình và cả một quốc hội trở thành đám cừu trong lời thuyết giảng của đạo sĩ họ Tập.
Ai đã xử tệ với dân và khúm núm với giặc?
Có lẽ đã quá cũ, nhưng thử một lần nữa đặt lại câu hỏi: Vì sao nói công an, nhà cầm quyền Cộng sản hèn với giặc mà ác với dân? Dựa vào những bằng chứng nào để đưa ra nhận xét này?
Để trả lời câu hỏi trên, vấn đề cần minh định ở đây chính là trả lời đâu là dân, đâu là giặc, vì sao gọi là giặc? Nói về người dân, con số gần một trăm triệu nhân dân chưa hẳn là dân, có khi thành phần giặc chiếm trong đó cũng không ít và chúng phản lại nhân dân bằng nhiều cách như tham nhũng, rút ruột tài nguyên, tàn phá môi trường, tham quyền cố vị, không có tài nhưng ưa nắm quyền, buôn bán ma túy, tuyên truyền đồi trụy nhằm làm cho nhân dân bị phiến diện về mặt tư tưởng và tư duy ngày càng tụt hậu, bóp méo giáo dục thành một loại tuyên tuyền chính trị, bán nước bằng đi đêm quyền lực và loa mồm…
Tất cả những kẻ đó đều là giặc, là những kẻ đi ngược với nhân loại, đi ngược với nhân dân và không thể gọi cách nào khác ngoài “phản động”, “giặc”. Và loại phản động này, loại giặc này là loại giặc nội ứng, chúng giống như những con giun bên trong cơ thể đất nước. Còn một loại giặc khác, đó là giặc ngoại xâm.
Tự tiện vẽ đường biên giới lấn vào lãnh thổ quốc gia khác; Mang quân sang bắn giết nhân dân quốc gia khác; Dùng bàn tròn chính trị để đe nẹt nước yếu hơn mình nhằm biến lãnh thổ của nước đó trở thành đơn vị hành chính của quốc gia mình; Dùng đòn kinh tế để xâm lấn, biến nền kinh tế nước khác thành một con rối trong tay mình và tha hồ thao túng; Dùng đòn ngoại giao bề trên để tìm cách đưa người, đưa quân sang âm thầm phá hoại nội tạng của quốc gia khác. Và đáng sợ hơn là dùng đến cả súng đạn để giết dân của quốc gia khác trong lúc người dân nước đó đang hoạt động, làm ăn ngay trong lãnh thổ, lãnh hải của họ… Tất cả những hành vi trên đều là hành vi của giặc, của quân cướp nước.
Theo logic này, nhân dân Việt Nam sẽ là ngót nghét một trăm triệu người sau khi trừ đi chừng mười triệu kẻ ăn hại, bán nước, phản động và phản lại sự tiến bộ của loài người. Và con số mười triệu kia chính là giặc nội ứng cho kẻ ngoại xâm đang ngày đêm lăm le bờ cõi. Giặc ngoại xâm ở đây không ai khác chính là Cộng sản Trung Quốc, kẻ đã nhiều lần gây hấn, giết tróc và tổ chức chiến tranh nhiều mặt trên lãnh thổ Việt Nam.
Trở lại vấn đề hèn với giặc, ác với dân. Câu hỏi tiếp theo sẽ là ai đã hèn với giặc? Nếu nhìn từ bên ngoài thì dễ dàng nhận thấy nhà nước Cộng sản Việt Nam cùng với hệ thống công an trị của họ đã hèn với giặc và ác với dân. Bằng chứng cho việc này là suốt bốn mươi năm nay, kể từ khi hai miền đất nước được thu nạp vào triều đại Cộng sản xã hội chủ nghĩa, người dân luôn nơm nớp lo sợ mỗi khi đụng chuyện với công an mặc dù chưa biết ai đúng ai sai.
Và gần đây nhất, tình trạng người bị tạm giam chết trong đồn công an vì bị tra tấn, sau đó trá hình bằng kịch bản tự tử ngày càng nhiều, con số đã lên vài trăm người chỉ trong vòng chưa đầy năm năm. Hình ảnh cảnh sát giao thông, công an bảo vệ trật tự chưa bao giờ mang lại sự bình an cho người dân khi ra đường nếu không muốn nói họ là những hung thần có thể gây nguy hiểm, gây thiệt hại cho người dân khi ra đường. Tình trạng công an giao thông dùng xe phân khối lớn ép xe người đi đường xảy ra tai nạn chết người và công an giao thông ngang nhiên tát tai người đi đường, đánh người đi đường đến chết, bẻ gãy tay, đạp lên mặt người đi đường là chuyện không hề lạ ở Việt Nam.
Bên cạnh đó, mỗi khi giới trí thức, văn nghệ sĩ và học sinh sinh viên cũng như nhiều tầng lớp khác trong nhân dân đứng lên biểu tình ôn hòa, kêu gọi lòng yêu nước, phản đối Trung Quốc xâm lấn lãnh thổ, lãnh hải… Đều bị công an đàn áp thô bạo, đánh đập không thương tiếc. Những dân oan đấu tranh cho quyền lợi chính đáng của họ trên công viên Lý Tự Trọng, vườn hoa Mai Xuân Thưởng cũng từng bị đánh đập, đã có người chết vì bị đánh đập…
Tất cả những hành vi trên đây đều cho thấy nhà cầm quyền Cộng sản và hệ thống công an của họ đã không những không đối xử tốt với dân mà còn rất thô bạo, tàn ác và thiếu hẳn tình người, tính người trong việc đối đãi với nhân dân – người đã ngày đêm đóng thuế, đưa thân gánh chịu nợ công và bán sức lao động rẻ rúng cho nước ngoài để nuôi chế độ, nuôi hệ thống nhà nước.
Trong khi đó, tất cả những biệt khu của người Trung Quốc trên đất Việt Nam từ Bình Dương cho đến Đà Nẵng, Hà Tĩnh, Tây Nguyên… Đều chung một tình trạng là công an địa phương, thậm chí công an cấp huyện, cấp tỉnh cũng không được vào bên trong, Phó Chủ tịch tỉnh, có khi Chủ tịch tỉnh cũng không được vào bên trong nếu người Trung Quốc chưa đồng ý. Đó là chưa muốn nói đến nhiều trường hợp công an Việt Nam đứng ra bảo vệ cho các ông chủ người Trung Quốc cưỡng phá tài sản, phá rừng trồng của người dân Việt Nam.
Với người Việt Nam thì chèn ép, đánh đập, khủng bố tinh thần, giết tróc nhưng với người Trung Quốc, mặc dù họ trái khoáy, làm càn thì vẫn cứ dung túng, thỏa hiệp, tiếp tay, thậm chí cúi luồn, làm nô bộc… Gần đây nhất là hai vụ nổi cộm, một vụ người Trung Quốc bị bắn chết tại thành phố Đà Nẵng và vụ ngư dân Trương Đình Bảy bị “tàu lạ” bắn chết trên ngư trường Việt Nam ngoài biển Đông.
Vụ người Trung Quốc bị bắn chết thì hàng trăm công an vào cuộc để truy tìm hung thủ, điều tra làm rõ vụ việc và tạo mọi điều kiện thuận lợi cho gia đình người Trung Quốc kia. Trong khi đó, ngư dân Việt Nam bị bắn chết, dường như cảnh sát biển Việt Nam và công an hình sự Việt Nam chỉ có mặt trên bờ, ở cảng Sa Kỳ. Họ vừa đứng đợi chiếc tàu chở xác ngư dân mệt mỏi và lẻ loi sau ba ngày lênh đênh trên biển đưa anh Bảy vào bờ lại vừa theo dõi, quan sát và cản trở báo chí tác nghiệp. Ngành công an cũng như cả hệ thống nhà nước Cộng sản Việt Nam không hề có động thái nào nhằm chia sẻ nỗi mất mát của người dân cũng như điều tra, lấy lại công bằng và quyền được sống của ngư dân Trương Đình Bảy.
Bộ ngoại giao Việt Nam lại đưa ra những lời phản đối vô thưởng vô phạt và càng ngày càng lạt như nước ốc, chẳng đâu vào đâu bởi nó lặp đi lặp lại quá nhiều như một thứ tâm thần hoang tưởng kèm hội chứng nói bâng quơ. Hễ cứ chạm cơn thì nói, nói không cần biết sẽ ra sao và được gì, không cần biết đúng sai…!
Ai là giặc?
Điều đó chỉ chứng minh một vấn đề duy nhất là nhà nước và công an Cộng sản đã hèn với giặc mà ác dân nếu nhìn từ bên ngoài. Nhưng, nếu nhìn sâu vào bản chất, khái niệm này cũng chưa đúng lắm. Bởi lẽ, một kẻ tiếp tay cho giặc để tàn hại nhân dân, đồng tộc, đồng bào của mình, một kẻ đã bán đứng lãnh thổ, lãnh hải quốc gia vì quyền lực đảng, quyền lực phe nhóm thì bản chất của họ là giặc.
Ở đây, câu hỏi cần đặt ra là ai đã xâm lược Việt Nam trên mọi chiến tuyến từ kinh tế đến văn hóa, giáo dục, sức khỏe, tư tưởng và cả lãnh thổ, lãnh hải? Có thể trả lời dễ dàng là hiện nay, giặc ngoại xâm Việt Nam là Cộng sản Trung Quốc. Và câu hỏi tiếp theo là ai đã nội ứng, tiếp tay cho Cộng sản Trung Quốc xâm lược Việt Nam? Câu trả lời cũng rất rõ ràng và nhanh chóng là đảng Cộng sản Việt Nam cùng hệ thống và bộ máy nhà nước của họ.
Bởi chính đảng Cộng sản Việt Nam đã ký công hàm 1958 công nhận Hoàng Sa là của Trung Quốc; Chính đảng Cộng sản Việt Nam đã ký thỏa ước Thành Đô 1990 để theo đó dần biến Việt Nam thành một tỉnh lị của Trung Quốc; Và cũng chính Cộng sản Việt Nam đã một mặt đào tạo ra những thế hệ máu lạnh thông qua giáo dục, đầu độc người dân bằng việc thả lỏng hàng Trung Quốc trên đất Việt cũng như đàn áp dân chủ, đàn áp người yêu nước chống Trung Quốc.
Tất cả những chỉ dấu trên đây đều chứng minh đảng Cộng sản Việt Nam là một loại giặc nội ứng, sẵn sàng đạp lên sinh mệnh dân tộc để được vinh thân phì gia. Và càng ngày, hệ thống quyền lợi của họ càng cao ngất, đè bẹp mọi quyền lợi của nhân dân.
Đến đây, khái niệm “hèn với giặc mà ác với dân” dành chỉ đảng Cộng sản Việt Nam có lẽ không còn phù hợp, không đúng nữa. Mà phải nói rõ bản chất bằng một khái niệm khác, đó là “khom lưng với bề trên và phản động với dân tộc”. Tôi viết bài này với tất cả sự chân thành dành cho đảng Cộng sản, bởi vì chân thành nên tôi không thể xuyên tạc hay bóp méo bản chất bằng những khái niệm lệch lạc. Đã đến lúc trả đúng khái niệm về với bản chất của đảng đang cầm quyền!
Bài bình luận
XET LA KHAI NIEM "HEN VOI GIAC MA AC VOI DAN"
Hèn với giặc , Ác với dân
Nhu lu con do