Ngoại trưởng Vương Nghị của Trung Quốc nói với các học giả, cán bộ nếu chính phủ không cương quyết giữ các quần đảo trên biển Nam Trung Hoa thì tổ tiên của họ lúc trước và con cháu sau này sẽ không để yên cho họ.
Cả nước Việt Nam và một phần thế giới biết đây là hành động vừa ăn cướp vừa tỏ ra hiền từ đạo đức. Kẻ cướp đủ bản lĩnh để nói lời càn quấy có thể bị dư luận bỉu môi khinh bỉ, thế nhưng kẻ bị cướp lại câm như hến thậm chí còn nghĩ trăm phương ngàn kế nói lời phôi phai thì còn đáng …khinh hơn gấp vạn lần.
Chính phù Tàu vừa cướp vừa hiếp chính phủ đàn em Việt Nam. Cướp được thực hiện qua hành vi trắng trợn tấn công cưỡng chiếm Hoàng Sa năm 1974 và rồi Gạc Ma cùng một nhóm đảo khác vào năm 1988 để rồi bây giờ vẫn tiếp tục bồi đắp những đảo này thành các pháo đài nhắm thẳng vào Việt Nam chuẩn bị cho các cuộc chiến tranh sau này.
Hiếp ở đây được thực hiện qua nhiều cách. Với ngư dân Việt Nam Tàu cộng không hề có chút lòng nhân đạo, chúng lấy tàu lớn đâm tàu bé lấy số nhiểu đè số ít và quan trọng hơn cả: lấy tàu chiến áp đảo ghe thuyền đánh cá. Ngư dân than khóc, nhà nước lên tiếng trong các cuộc họp báo và nhanh chóng xúi giục ngư dân tiếp tục bám biển còn lãnh đạo thì tiếp tục bám ghế.
Bám chưa thấy chắc nên lại thay nhau lò mò sang tận Bắc kinh hòng được nghe chỉ thị từ trên, hy vọng một đặc ân nào đó có thể được thiên triều ban cho để khi trở lại có cái mà hù dọa bọn đồng sàn nhưng rấp ranh dị mộng.
Bị hiếp đau đến nỗi không dám thốt lên tiếng rên mà lại lòng vòng cố chứng minh ta bị hiếp nhưng không…đau! Chẳng qua là anh cả dạy ta bài học về xử thế giữa anh em đồng chí. Ta cũng không dại gì mà theo thằng khác vì hòa bình không thể xảy ra giữa một nước có ý đồ liên minh với kẻ bên ngoài. Những luận điệu như thế diễn ra gần như vô tận mỗi khi Trung quốc có một động thái mới làm người dân Việt Nam bức xúc.
Giàn khoan kéo vào lần này cũng vậy, Bộ ngoại giao mở báo cũ ra đọc lại những gì mình đã nói vào năm ngoái, sợ nói khác sẽ rơi vào khu vực nhạy cảm gây khó khăn thêm cho sự nghiệp hữu nghị hai bên.
Sáng ngày 25 tháng 6, chủ tịch Hội đồng thành viên tập đoàn dầu khí Việt Nam thăm và làm việc với Tổng công ty dầu Hải Dương quốc gia Trung Quốc. Theo bản tin của cổng thông tin Petrovietnam thì hai tập đoàn dầu khí của hai quốc gia cùng chia sẻ học hỏi kinh nghiệm của nhau, tăng cường sự tin tưởng và hiểu biết giữa hai tập đoàn trên quan hệ đối tác toàn diện giữa Việt Nam và Trung Quốc. Đây cũng là một bước đi thực tiễn nhằm hiện thực hóa thỏa thuận giữa hai Đảng hai Chính phủ về việc tăng cường hợp tác kinh tế, chính trị giữa hai bên.
Cũng cùng ngày 25 tháng 6, bản tin của Reuters cho biết giàn khoan HD 981 của tập đoàn Hải Dương (CNOOC) đã quay trở lại sát với vùng biển thuộc chủ quyền kinh tế của Việt Nam.
Bản tin nhắc lại những điều mà Việt Nam chống đối trước đây và cho rằng việc kéo giàn khoan trở lại Biển Đông là một động thái nhằm tạo cho dư luận quốc tế thấy vùng biển này thuộc chủ quyền của Trung Quốc.
Petro Việt Nam trong trường hợp này trở thành kẻ phản quốc hay chí ít cũng là một tập đoàn bán nước thông qua cái gọi là đối tác kinh tế.
Cao hơn Petro Việt Nam là Bộ chính trị, các Ủy viên Trung ương và TBT Nguyễn Phú Trọng cùng Ban chấp hành Trung ương phải trả lời trước nhân dân về hành động nối giáo cho giặc này.
Dầu ngoài khơi kia là của ông cha, tổ tiên Việt Nam ngàn đời vun trồng trên dải đất này chứ không phải từ công trình cướp giật của Đảng Cộng sản. Nếu Vương Nghị xấu hỗ với tổ tiên Trung Hoa của ông ta một thì các ông trong Đảng Cộng sản Việt Nam phải xấu hỗ đến mười. Các ông không thấy nhục thì cũng được vì chữ nhục theo hán tự có hai nghĩa một là nhục nhã và hai là thịt thà. “Nhục thịt” làm cho bản thân và gia đình các ông giàu có nhưng đồng thời cũng gắn lên trước nhà từ đường các ông tấm phù điêu “cõng rắn cắn gà nhà” thì con cháu các ông liệu có yên thân vinh hưởng chút phú quý nhơ nhớp ấy hay không?
Các ông và vợ con các ông rồi cũng sẽ chết, sẽ về với cát bụi. Các ông không còn cơ hội để phân bua với hậu thế rằng sở dĩ các ông không dám nói lời thẳng thắn chống việc xâm lược của Trung Quốc vì đại cuộc. Cái “đại cuộc” vô hình mà các ông ỡm ờ ấy không khác gì thứ “chủ nghĩa xã hội” của các ông cốt làm mù mắt nhân dân và câm mồm sĩ phu khắp nước.
Bởi ngay từ bây giờ các ông còn không nói được thì muôn đời người dân sẽ vững một lòng tin rằng các ông chỉ là hậu duệ của Lê Chiêu Thống. Dù có khăn gói sang Mỹ đọc bài diễn văn viết sẵn theo ý Bắc Kinh hay rụt rè nói lời chống đối gì đi nữa thì khuôn mặt phản diện của các ông đã không còn ăn khách trên sân khấu Biển Đông nữa rồi.
Dân đã biết. Người người đều biết. Vé vào cửa không còn giá trị thì sân khấu chính trị của Đảng liệu đến chừng nào mới chịu đóng cửa?
Bài bình luận
Phải dập tận GỐC