Thời đảng Cộng sản mới thành lập, để triệt tiêu các đảng phái đối lập, trong đó đứng đầu là Việt Nam Quốc Dân Đảng, nhà nước Cộng sản thời bấy giờ đã tổ chức một đội ám sát và một ban chỉ huy chuyên nghiên cứu những chiến thuật ám sát ngọt nhất. Chủ soái của đội nghiên cứu này là Hồ Chí Minh, trực tiếp chỉ huy là Võ Nguyên Giáp và một số tay chân.
Trong đó, những nghệ sĩ như Văn Cao, Trần Hoàn cũng tham gia vào đội quân này và đương nhiên họ là những thành viên được nuôi dạy, rèn luyện kĩ năng ám sát lẻ tốt nhất. Riêng ám sát tập thể thì chiến thuật của họ cao hơn nhiều.
Vụ Ôn Như Hầu, Hà Nội và Cầu Chiêm Sơn, Quảng Nam là hai vụ ám sát tập thể có chiến thuật, có thủ đoạn và đã tính toán rất kĩ. Sau hai vụ này, Quốc Dân Đảng rơi vào cảnh điêu đứng và các chí sĩ bị vu oan để cuối cùng phải lên đoạn đầu đài.
Nhưng ám sát lẻ thì có tính cuồng phát hơn nhiều, do đào tạo, nhồi sọ hết sức kĩ nên các đội viên đội ám sát luôn quên mình vì đảng, ngay cả một nghệ sĩ yếu đuối như Văn Cao, khi có lệnh, ông lặng lẽ nhét súng vào đai quần, điềm tĩnh đạp xe đến nhà chủ tiệm vàng bị cho là tư sản mại bản và tuyên bố bản án tử hình, sau đó chĩa sung vào mang tai ông ta, nổ đoàng một phát. Mọi sự diễn ra giống như phim hành động, đầy chất găng – tơ nhưng cũng rất máu lửa.
Điều này cho thấy cú bóp cò của Văn Cao là cú bóp cò của một trí thức có lý tưởng, sẵn sàng xả thân cho lý tưởng của ông ta. Ông đã được nhồi sọ hết sức kĩ để có thứ lý tưởng lạnh lùng như vậy. Và khi kết liễu cuộc đời của “con mồi chế độ”, ông minh bạch, có cáo trạng, nói rõ nguyên nhân, lý do giết người của ông. Điều này khiến cho các nhà sử học dễ dàng lấy tư liệu và phản ánh sự kiện Văn Cao giết người.
Nhưng rất tiếc, trong hàng triệu con người bị giết, chỉ có duy nhất một ông chủ tiệm vàng ở Hà Nội bị giết mà may mắn biết được nguyên nhân mình phải chết, dù sao cũng biết được lý do chết. Cái may ở đây là ông được chết dưới tay Văn Cao, một nghệ sĩ viết quốc ca cho chế độ, viết nhiều trường ca thuộc vào hàng kinh điển. Chính vì chết dưới tay một nghệ sĩ lớn bự như vậy nên ông may mắn biết được việc mình phải chết.
Khác với hàng triệu con người khác chết mà không biết nguyên nhân, lý do. Có khi phải qua 49 ngày, vong hồn được lên khỏi mặt đất mới nghe lóm được lý do chết, mới hiểu mình bị ám sát là do đảng Cộng sản không muốn mình tồn tại trên mặt đất nữa.
Cái con số lẻ duy nhất một người bị chết đó không lặp lại trong lịch sử đầy các vụ ám sát, thanh trừng của đảng Cộng sản. Và đối tượng họ nhắm đến để ám sát là các đảng phái, tiếng nói đối lập, không phải là đồng chí của họ. Những cuộc ám sát ấy vẫn kéo dài mãi cho đến ngày nay và thay hình đổi dạng cho hợp thời thế hơn.
Thời Văn Cao đi ám sát không có internet, thế giới vẫn còn cách biệt. Chủ nghĩa Cộng sản lúc đó cũng là thứ chủ nghĩa Cộng sản thô sơ, còn đang trưởng thành và đầu óc các đảng viên lúc đó cũng chất đầy lý tưởng, niềm tin. Họ luôn tin vào đại thắng và ngày mai tươi sáng nhờ vào chủ nghĩa họ đang theo đuổi.
Điều này khác xa hiện tại, người đảng viên Cộng sản không còn tin vào thứ chủ nghĩa họ đang theo đuổi hoặc tin rất mơ hồ, vớt vát nhưng họ tin chắc vào mối lợi lộc mà họ đang thụ hưởng nhân danh thứ chủ nghĩa này. Và một thứ chủ nghĩa Cộng sản biến tướng ra đời với đầy đủ tính giễu nhại tổ tông cũng như cắt dán, chắp nối đầy khôi hài trong hoạt động chính trị để thay hình đổi dạng tương ứng với thời đại nó đang sống nhằm duy trì sự tồn tại của một thực thể xác ướp Cộng sản trong dung môi đương đại. Hậu Cộng sản ra đời.
Chính vì phải bảo vệ thứ chủ nghĩa này bằng mọi cách để giữ mối lợi lâu dài mà tất cả những tư tưởng dân chủ, tiến bộ đều bị họ tiêu diệt. Bởi nếu không tiêu diệt, một ngày nào đó, họ sẽ tự hủy nếu như chủ nghĩa tiến bộ và văn minh loài người phủ sóng trên đất nước.
Và đòn ám sát nhắm vào đối phương của họ hiện tại cũng không thô sơ như thời Văn Cao làm đội viên ám sát. Bởi nếu xưng danh hoặc nhân danh đảng để ám sát một ai đó thì chắc chắn thế giới tiến bộ sẽ lên án họ ngay tức khắc. Chính vì vậy, họ trá hình, mượn dao giết người để tránh tiếng. Trong đó, mượn dao của giang hồ, xã hội đen đâm thuê chém mướn là chiêu bài rất thịnh hành.
Lần này, nhà hoạt động dân chủ Nguyễn Chí Tuyến bị ám sát, mục tiêu của đảng Cộng sản không phải là giết Nguyễn Chí Tuyến mà làm cho anh hụt hẫng, làm cho các nhà đấu tranh dân chủ khác phải lo lắng và bất an. Để đạt mục tiêu này, họ đã cải trang thành những tên du côn để đánh đập anh Tuyến đến trọng thương.
Khi sự vụ xảy ra, những kẻ ám sát giấu mặt, công an diễn trò đo đạt nơi anh Tuyến bị đánh cho qua chuyện. Nhưng lần này, bổn cũ dùng lại đã không hợp thời, không những không đạt mục tiêu làm các nhà dân chủ lo sợ mà vô hình trung, các nhà dân chủ càng xích lại gần nhau hơn, sẵn sàng đối đầu với cái ác. Hơn nữa, đó cũng là hồi chuông cảnh tỉnh các nhà dân chủ khác tự trang bị cho bản thân một cơ chế phòng vệ hợp lý để được an toàn.
Một lần nữa, sự vụ ám sát anh Nguyễn Chí Tuyến đã cho thế giới tiến bộ nhìn thấy sự phức tạp của nền chính trị Cộng sản Việt Nam và thứ lý lẽ đâm trâu của đảng Cộng sản lại bị phơi bày trước công luận quốc tế. Thời hiện đại, nắm đấm vung càng cao thì tư cách càng bị hạ thấp.
Rất tiếc là nhà cầm quyền Cộng sản đã lựa chọn cách hành xử mà ở đó, họ càng bước tới thì nhân dân càng dạt ra tránh họ như tránh một loại tử khí. Và họ càng bước tới thì nhân cách của họ càng bị lem luốc, xấu xí. Bởi cái ác bao giờ cũng mang hình hài quái dị và khó tồn tại trong ánh sáng yêu thương. Rất tiếc!
Bài bình luận gần đây