You are here

Bốn mươi năm và “Gì cũng cười”.

Có một điểm rất đặc biệt, người Việt Nam, kể từ sau 30 tháng 4 năm 1975 về sau, đặc biệt là sau này, có thể nói là đa phần dân số có chung một đặc điểm: Dễ cười! Vui cũng cười, buồn cũng cười, ngã đau cũng cười, bị người ta mắng cũng cố mà nhoẻn miệng cười, thấy người ta ngã đau cũng cười, thấy người khác bị sỉ nhục cũng cười… Nói chung là cười. Không biết có phải dựa trên đặc điểm này mà có tổ chức nghiên cứu chỉ số hạnh phúc từng công bố Việt Nam hạnh phúc nhì thế giới?!

Và cũng có một điểm khá đặc biệt là người Việt Nam rất ưa các sự kiện xuất hiện của các ngôi sao bóng đá và ưa nghe Nick Vujicic. Những người này hoặc sang Việt Nam để nói chuyện, để quảng cáo một thương hiệu nào đó hoặc sang để thuyết giảng về kinh tế, về lẽ sống, nghị lực sống và giá trị làm người. Và người Việt Nam, đặc biệt là giới trẻ trực thuộc đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh rất hâm mộ anh này. Mỗi khi anh ta xuất hiện, đăng đàng thì ít chi cũng hơn 80% người tham dự là thanh niên đoàn.

Thử giải mã, tại sao người Việt Nam lại ưa cười? Và cười có phải là biểu hiện của hạnh phúc? Đương nhiên, cười là biểu hiện của tâm lý an nhiên, hạnh phúc và viên mãn. Nhưng không phải lúc nào cười cũng cho thấy điều đó. Nếu không dưng ngồi mà bật cười thì người bị yếu thần kinh; Bị người ta đánh mà vẫn cười thì hoặc là thánh nhân hoặc là kẻ không có lòng tự trọng, nếu thấy người khác bị sỉ nhục mà nhoẻn miệng cười thì rõ là người không có lương tri, nếu bị người ta sỉ nhục mà vẫn cười thì hoặc là câm điếc hoặc là không còn biết tư duy, thấy người ta ngã đau mà cười được thì không còn tính người… Chẳng lẽ người Việt Nam lại tệ hại đến thế?

Có lẽ là không. Nhưng cái thói quen nhoẻn miệng cười để mua lấy sự an toàn trong suốt bốn mươi năm bị cấm cửa mọi ngóc ngách, từ chỗ xếp hàng chầu chực miếng ăn cho đến đội trên đạp dưới để được việc, thậm chí bị cấp trên sờ mó, xoa đầu vẫn cắn răng mà cười để giữ chỗ bổng lộc, cấp dưới bợ đỡ cấp trên, cấp trên lại bợ đỡ cấp trung ương, cấp trung ương lại bợ đỡ một trung ương đàn anh khác… Cứ thế, người ta nhoẻn miệng cười với nhau như đang rất hạnh phúc, như đang vô cùng mãn nguyện trước thực tại mặc dầu có đôi lúc người ta không hề biết mình đang nhoẻn miệng. Cái nhoẻn miệng trở thành một loại phản xạ có điều kiện trong xã hội Việt Nam. Nếu không nhoẻn miệng, người ta sẽ chửi bới nhau, đập nhau, thậm chí giết nhau.

Gần đây nhất, chặt hạ một loạt cây xanh của thành phố Hà Nội, khi dân phản đối, các quan chức cũng nhoẻn miệng cười trước khi phát biểu. Kể cũng lạ, trong một xã hội mà hoặc là nhoẻn miệng cười, hoặc là sẽ đập nhau, thù hận nhau. Hai trạng thái này xuyên suốt nhiều thế hệ, chi phối cả một đất nước rộng lớn thì chuyện không còn bình thường được nữa rồi!

Cái không bình thường cũng thể hiện rất rõ. Trong các sự kiện, người ta thường nghĩ đến những ngôi sao bóng đá đầu tiên. Và nhà nước sẵn sàng bỏ ra hàng ngàn chiếc mô tô phân khối lớn cùng vài ngàn cảnh sát giao thông để đi dẹp đường, tạo khoảng trống cho các đám thanh niên nam nữ loi choi reo hò cổ động bóng đá mỗi khi đội Việt Nam xuất hiện trên cầu trường khu vực. Nhưng nhà nước chưa bao giờ chấp nhận để một đám đông căng biểu ngữ chống bành trướng, bảo vệ biển đảo. Có lẽ đó cũng là nguyên nhân, động lực để trò cá độ bóng đá, đề đóm ở Việt Nam thành một cái nghề ăn nên làm ra. Thanh niên siêng theo dõi bóng đá, siêng cá độ và siêng hưởng thụ, đánh nhau nhưng lại chưa bao giờ hoặc rất lười suy nghĩ về quốc gia, dân tộc hay chí ít cũng là xã hội chung quanh mình.

Và tại sao chỉ mỗi Nick Vujicic sang Việt Nam nói chuyện vượt khó, vượt bệnh tật và cách làm người lại được lăng xê hết mức? Tại sao các doanh nhân Việt Nam cũng tổ chức một diễn đàn cho anh này diễn thuyết về sức mạnh của người làm kinh tế? Đương nhiên, khi đưa ra những ý kiến này, tôi ngầm xin lỗi anh Nick bởi tôi không có ý nói rằng anh là người dị tật không đủ chuẩn để thuyết giảng chuyện làm kinh tế cho những doanh nhân Việt. Tôi chỉ lấy làm lạ là tại sao người ta không mời những nhà cựu lãnh đạo, như ông Bill Clinton, các cựu Thủ tướng Nhật Bản hoặc cựu Thủ tướng Singapore chẳng hạn mà phải mời anh Nick?

Phải chăng nền kinh tế Việt Nam, doanh nhân Việt Nam cũng đang trong tình trạng tàn tật, muốn được thoát ra bằng cách này hay cách khác thông qua bài giảng của anh Nick? Và đây cũng là một loại tâm lý mặc cảm, không bao giờ dám đối mặc với những người tiến bộ hơn mình mà chỉ lấy những biểu tượng có tính khuyết tật nào đó nhằm tôn vinh cái lành lặn của mình?! Nói nghiêm túc, đó cũng là một loại bệnh hoạn, người ta tự giam mình vào nỗi mặc cảm, sự qua loa và lép vế, nhược tiểu. Đó là một loại nhà tù của linh hồn, của trí đức.

Có thể nói rằng, sau bốn mươi năm được gọi là “giải phóng”, gia tài lớn nhất của đại đa số người Việt là sự mặc cảm và tâm lý nhược tiểu, là tù đày từ linh hồn tới thể xác. Một linh hồn yếu nhược, thấp cổ bé miệng, một thể xác không được coi trọng trong chế độ công an trị cùng với hàng loạt các loại qui định áp đặt và hà khắc, một nền văn hóa, kinh tế mà ở đó, kẻ có quyền sẽ có tiền và có tiền sẽ có văn hóa và cuối cùng, văn hóa Trung Hoa vẫn bao trùm mọi ngóc ngách Việt Nam. Thử hỏi, có bao giờ miền Nam Việt Nam được giải phóng? Và giải phóng cái gì?

Không lẽ bảo rằng miền Nam Việt Nam, Sài Gòn được đảng Cộng sản Việt Nam giải phóng khỏi một thể chế dân chủ, giải phóng khỏi một nền văn hóa phương Nam, giải phóng khỏi cái nơi giàu có, con người hành xứ với nhau có văn hóa để được sống trong một chính thể độc tài và sự lưu manh ngày càng hiện rõ trong từng gương mặt, từng cái nhoẻn miệng cười của giới quan chức nhà nước, để nhân dân được sống như thú vật?! Vậy là giải phóng ư?!

Bài bình luận

Ai giải phóng ai ??? Lần đầu tiên nghe câu này sao vô duyên thế. Vì ai chẳng nghĩ là miền bắc giải phóng miền nam chúng ta. Nhưng bỗng nghĩ lại mới thấy giật mình. Ờ nhỉ từ đi Honda bây giờ đi xe đạp, đang đi giầy da bây giờ đi giép..râu, đang ăn gạo nàng thơm bây giờ ăn củ mì, bây giờ nhà lầu ở miền nam toàn bọn giải phóng ở.hì..hì....Thì ra mình bị lừa..hì..hì.(cười trừ). Cái đứa giải phóng mình thì từ trong rừng ra thành phố, giép râu bây giờ lên giầy da, từ xe đạp lên lái xe hơi, từ ngồi chồm hổm dưới đất và nhe răng như khỉ bây giờ ngồi xa lông đeo kiếng trắng (nhưng vẫn giống khỉ)...giải phóng gì kỳ vậy trời ???..hì..hì..nhà mình và đất đai mình chúng cướp, rồi la lên là giải phóng cho mình...Bây giờ dân việt vượt biển ra nước ngoài đang sống đời tự do với bọn tư bản để khỏi bị giải phóng, ai ngờ chúng nó cũng ùn ùn kéo gia đình con cháu theo...đòi giải phóng tiếp...hì..hì..40 năm rồi tha cho dân việt đi chứ đòi giải phóng hoài ai mà chịu được...mấy cha nội. Năm kia về thăm Hà Nội đang đi ngoài đường thì cô bạn gái bị giật cái đồng hồ vàng, nàng đang định rượt theo la làng..tôi liền bịt miệng khuyên :"Coi như là cái đồng hồ của em được giải phóng đi, la lên nó quay lại giải phóng luôn cả anh và em nữa là bỏ mẹ."...hì..hì...hu..hu. Việt kiều yêu nước

Anh bạn việt kiều có coi lại video của hai vị cố tổng thống của miền nam cũ là ông Ngô Đình Diệm và Nguyễn Văn Thiệu khi hai ông trả lời nhà báo nước ngoài chưa ? Vào Utube... Hai ông nói tiếng anh rất là lưu loát, gương mặt phương phi vả dáng dấp đúng là của những nhà lãnh đạo có kiến thức và tầm vóc. Nhìn lại những gương mặt trong bộ chính trị từ bác hồ trở xuống bác có thấy gương mặt nào coi có vẻ phương phi hay đạo đức không ??? Trình độ học vấn thì miễn bàn (ngoài bình dân học vụ). Nói tiếng việt còn phải cầm giấy mà rặn rọt..Cứ coi video Phan Văn Khải khi vào nhà trắng tiếp kiến tổng thống Obama thì biết..Mai đây Nguyễn Phú Trọng Lú qua mỹ với cặp mắt lấm la lấm lét, chỉ tổ làm trò cười chi thiên hạ.. Cứ nhìn kỹ vào những gương mặt đấy là biết được tại sao việt nam chúng ta khốn nạn hơn nửa thế kỷ nay...Bây giờ nhìn vào những khuôn mặt mới trong bộ chính trị bây giờ như cha con đại tướng Phùng Quang Lợn, Nông Đức Heo...thì tôi thấy Việt Nam chắc còn khổ dài dài.. Dân trong nước

Còn về mặt đạo đức thì Miền Nam giải phóng Miền Bắc, không có 75 thì Miền Bắc triền miên trong “đạo đức Bác Hồ” xảo trá, nói dối, ít nhất nhờ Miền Nam mà họ được mở mắt ra! Sau khi thế giới cộng sản sụp đổ thì đúng là “cháy nhà lòi ra mặt chuột”, bây giờ chỉ còn phe nhóm mafia cai trị các nước cộng sản.

Kinh Thánh nói về kẻ ác @ Kẻ Dữ. 1. Ta sẽ phạt thế giới vì sự gian tà, phạt kẻ dữ vì tội lỗi của chúng. Ta sẽ chấm dứt sự kiêu căng của phường ngạo mạn, vẻ tự đắc của quân cường bạo. Ta sẽ hạ xuống ( I-sai-a 13:11) 2. Nầy trận cuồng phong của Đức Chúa, cơn thịnh nộ của Người bùng lên, cơn giông tố quay cuồng. Nó ập xuống đầu quân gian ác. ( Giê-rê-mi 30:23 ) 3. Như làn khói cuộn, chúng bị cuốn đi; như sáp chảy tan khi vừa gặp lửa. Kẻ Ác sẽ tiêu vong khi gặp mặt Chúa Trời (Thánh vịnh 68:3 ) 4. Ác như vậy đó, chúng vẫn cứ an nhàn, thu tích thêm của cải. Trong nhái mắt, hỡi ôi chúng đã sụp đổ rồi, nỗi kinh hoàng ập xuống , cuốn mất cả tăm hơi. ( Thánh Vịnh 73:12&19 )