Một cách ngẫu nhiên nhưng cũng là một cách có sắp xếp, ngày Giỗ Tổ Hùng Vương luôn gần với ngày 30 tháng Tư.
Và hai ngày này đều mang tính lịch sử, một ngày huyền sử, đặt ra hàng ngàn câu hỏi khôi hài về giống nòi và một ngày mang dấu ấn tang thương của một dân tộc mà ở đó, hai chữ “giải phóng” được dán lên trán tất cả mọi ngõ ngách, dán lên gương mặt đất nước như một lời thách đố, đồng thời cũng là một lời nguyền hay nói khác đi là nghiệp chướng của dân tộc đi đến hồi cao trào.
Vì sao lại nói như thế? Vì ở khía cạnh huyền sử, nói thì đâm ra thất thố chứ không thể nhịn cười được khi nghĩ rằng mình vốn dĩ được sinh ra từ một sự giao phối dị thường, một con rồng “ấy” một nàng tiên và nàng tiên này có thai! Kể cũng lạ, về mặt khoa học mà nói thì ngoài việc con ngựa “ấy” con lừa thì sinh ra con la (nhưng con la không bao giờ sinh ra được một con la nào khác mặc dù nó có “ấy” với con ngựa, con lừa hay con la!) thì chưa có những con nào khác giống mà lại phối hợp đẻ ra con như con… người Việt Nam.
Có điểm đặc biệt thứ hai trong cuộc phối ngẫu này là khi sinh, thay vì nàng tiên sinh ra con người giống như con người vốn thế, nàng lại sinh ra một cái bọc chứa một trăm trứng, ngẫm chỗ này thấy giống rắn, vì rắn nó đẻ trứng và cũng đẻ ra một bọc chừng 100 trứng, sau đó trứng lớn dần làm rách bọc và đến kì, trứng lại nứt vỏ, rắn con chui ra. Sao tổ tiên của chúng ta lại sinh ra giống rắn vậy nhễ?! Và khi sống với nhau một thời gian, chắc là do chán nhau, mà vợ chồng thường ly hôn, bỏ nhau vì lý do gì? Hoặc là bất công, hoặc là thất vọng đối tác về tình cảm, tài chính, tài năng và tình dục. Thời đó thì chắc chưa ai có khái niệm thế nào là công bằng nên khoan bàn đến hai chữ này. Chỉ bàn về khía cạnh tình dục.
Có lẽ càng lúc, càng chán nhau về tình dục nên rồng bỏ tiên mà đi, tiên cũng ngán ngẫm rời bỏ rồng, dường như hai bên đã quá chán ngán nhau nên bỏ nhau nhanh chóng (điều nay lại một lần nữa rất giống tính khí của rắn, vì khi cần, rắn sẽ quấn quýt không rời nhau, nhưng đến khi chán, chúng mau chóng rời bỏ nhau, thậm chí ăn thịt nhau!). Nghe đầy vẻ hời hợt và nông nổi, thích thì ở, không thích thì đi!
Và đáng sợ là trong bài huyền sử này cũng chẳng có chi tiết nào cho thấy tổ tiên của chúng ta không bị đồng huyết, vì chung một bọc, sau đó tự phong này phong nọ rồi sinh con đẻ cái, không thấy một nhóm người thứ ba xuất hiện để phát triển nòi giống. Như vậy, bài học lịch sử này chỉ chứng mình một điều duy nhất: Người Việt được sinh ra trong bối cảnh cha mẹ lang chạ bậy bạ giống nòi và đẻ ra một trăm cái trứng nở ra một trăm đứa con để rồi cha mẹ bỏ nhau sớm, con cái bươn bả kiếm sống rồi tự lấy nhau mà để ra giống nòi Việt Nam. Vậy đích thị đây là giống nòi đồng huyết, chẳng có hy vọng gì về trí tuệ cũng như tiền đồ!
Vậy sao lại có chuyện lấy cái câu chuyện tréo ngoe này làm ngày quốc lễ? Chọn như vậy có ý gì?
Có lẽ cũng nên đặt thêm vấn đề về những lễ hội gọi là Giỗ Tổ Hùng Vương từ những năm đầu tiên cho đến nay, đặc biệt là từ năm 2000 trở lại. Năm 2010, ở khu du lịch Đại Nam, Bình Dương diễn ra lễ giỗ Tổ khá lớn. Và đây cũng là năm mà người Việt Nam khủng hoảng khi phải chứng kiến hàng ngàn người Trung Quốc mặc quần ngắn, áo cánh tay đi nghênh ngang trước bàn thờ đang cúng kính trang nghiêm, họ là khách du lịch mà, ai có quyền cấm họ mặc quần ngắn đi chơi, và đây là khu du lịch, không thể nói được gì họ!
Và nhiều lần như thế, ở Sài Gòn, Đà Nẵng, Nha Trang, Cần Thơ, Hà Nội, Hải Phòng, Lào Cai… Người Trung Quốc lại đi nghênh ngang, người Việt Nam thì đã hoàn toàn đánh mất lòng thành kính (dù rằng đây là lòng thành kính đã bị đánh tráo), để rồi, trong dịp Giỗ Tổ ở Phú Thọ vừa qua, có cả một sân khấu múa lửa lắc vòng, thanh niên nam nữ tha hồ nhảy múa giật gân, nhìn chẳng khác nào một đám lên đồng hoặc một cái bệnh viện tâm thần trong giờ múa tập thể!
Tại sao lại như vậy? Và làm vậy được gì? Xét về bản chất sâu xa, có vẻ như nhà cầm quyền hoặc là không hiểu gì về lịch sử, về tính khoa học của lịch sử, hoặc là họ đã biết, đã hiểu nhưng cố tình làm. Và tiến trình của sự việc này là đi từ chỗ ngộ nhận, mù mờ về lịch sử đến chỗ coi rẻ nguồn gốc và thấy khôi hài, vô lý về nguồn gốc để rồi chấp nhận một thứ lý thuyết khác về lịch sử, mặc nhiên thừa nhận cái gọi là “gốc gác Trung Hoa” mà nhiều kẻ nhân danh viết sử đã từng bán bổ dân tộc bằng luận điệu này (?!).
Cũng có thể, trong tiến trình đó, một quãng thời gian dài con người mơ hồ về lịch sử, gốc gác của dân tộc mình, vô hình trung, từ vô thức, sự coi rẻ nguồn gốc và mặc cảm loạn luân, mặc cảm đồng huyết cứ ăn dần, lậm dần vào huyết quản. Và cuối cùng, thay vì tìm hiểu một cách nghiêm túc về nguồn gốc Việt tộc để định hình nền văn hóa dân tộc mà đi đến tương lai, thay vì suy tư về một nguồn gốc có tính khoa học, đúng đắn, người ta lại rơi vào sung kính giả tượng, mê tín và lên đồng tập thể. Kết cục của vấn đề này là cả một dân tộc đều mất gốc, vô hướng và hỏng hóc, không còn đủ khả năng phân định, định danh được mình và đi đến băng hoại, ngu ngốc… Về lâu về dài, với tình hình như đang thấy, điều này xãy ra là chắc chắn.
Và một khi dân tộc này trở nên ngu ngốc, tệ hại vì mất gốc, kẻ được lợi nhiều nhất, kẻ ngồi rung đùi hí hửng không còn ai khác ngoài kẻ độc tài. Nhà độc tài chỉ mong mỏi có chừng đó thôi, và khi nào ngày đó đến, đó cũng là thời điểm, khoảnh khắc mà Việt Nam trở thành mảnh đất màu mỡ cho chủ nghĩa Cộng sản độc tài và Cộng sản đàn anh Trung Quốc sẽ tha hồ chém gió về nguồn gốc Việt Nam, Cộng sản quốc tế lại một lần nữa phủ đôi cánh tay tanh máu của nó lên nhân loại, xuất phát điểm từ đất nước hình chữ S này!
Giỗ Tổ Hùng Vương, câu chuyện đã đến hồi cao trào của vở bi hài kịch này!
Bài bình luận
Reply to comment Giỗ tổ và những bi hài